Trong hoàn cảnh như vậy, có muốn thoát ra khỏi màn sương mù này cũng là điều không thể!
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Hai ngày đã trôi qua, Diệp Viễn vẫn đang dò dẫm đi không có chủ đích, đi mãi đi mãi thì trước mắt vẫn chỉ là một vùng vô định.
Lúc này, Diệp Viễn ăn một viên đan dược vào để khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Thế nhưng nguyên lực của hắn vẫn chỉ còn lại hai phần ba.
Sau hai ngày, Diệp Viễn quyết định không đi tiếp nữa.
Hắn đột nhiên dừng lại, ngồi xuống xếp bằng chân, bắt đầu quan sát quyết tự “Lâm”!
“Màn sương mù ở đây không phải là trận pháp, nhưng ta lại cảm giác bản thân lại như mất đi cảm nhận phương hướng! Hai ngày vừa rồi tưởng đã đi được rất xa, nhưng thực ra cũng chẳng đi được tới đâu! Cho dù tâm cảnh của ta vẫn được duy trì trong Tâm Lặng Như Nước cũng không thể phá giải được đám sương mù này. Nếu đã như vậy, ta chỉ còn cách đột phá tâm cảnh mới có thể tìm ra đường thoát!”
Tuy ở trong đây không phải chiến đấu với ai, nhưng sương mù lại chính là đối thủ lớn nhất của Diệp Viễn!
Cấm Khu Chết Chóc, quả đúng là danh bất hư truyền!
Với tu vi của Diệp Viễn mà đi hai ngày hai đêm vẫn không tìm được lối ra.
Thế nhưng sâu trong tiềm thức của Diệp Viễn lại có cảm giác, hắn vẫn đang ở chỗ cũ!
Phát hiện ra điều này là nhờ có Tâm Như Chỉ Thuỷ.
Có thể thấy nếu như không có cảnh giới tâm cảnh cao, thì cho dù tu vi có cao tới mấy, cũng sẽ chỉ còn đường chết!
Cho dù tâm cảnh của Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới rất cao, nhưng cũng phải mất tới hai ngày đế mơ hồ cảm nhận ra được một chút!
Như vậy cũng đủ để thấy tên của tuyệt cảnh này không phải chỉ là hư danh.
Sự đáng sợ của Cấm Khu Chết Chóc này, chắc chắn sẽ còn vượt xa mọi khó khăn kể từ sau khi Diệp Viễn được trọng sinh.
Bởi khó khăn lần này mà hắn gặp phải nằm ngoài sự hiểu biết sau khi được tái thế.
Thứ khiến con người sợ hãi nhất chính là những thứ chưa biết, ngay cả Diệp Viễn cũng không ngoại lệ!
Khi đã loại trừ tất cả mọi khả năng nằm trong kiến thức mà hắn biết, cũng là lúc hắn phải đối diện với trở ngại lớn nhất.
Cho dù Diệp Viễn mơ hồ cảm nhận được điều này, nhưng hắn cũng không biết cảm giác đó của bản thân có đúng hay không.
Song kể cả cảm giác của Diệp Viễn là đúng, Diệp Viễn cũng không biết hắn có thể đột phá tâm cảnh trước khi dùng hết chỗ đan dược hồi phục này hay không!
Tất cả mọi thứ vẫn đều là một ấn số!
Lúc này Diệp Viễn cũng không còn sự lựa chọn, hẳn chỉ có thể đánh cược một ván!
Cược rằng cảm giác đó của hắn là đúng!
Đương nhiên, cũng chỉ có Diệp Viễn mới có thế làm như vậy, bởi nếu đổi lại là võ giả khác, cho dù là Triệu Thiên Dận có đích thân tới đây cũng chưa chắc hắn đã có cơ hội để đặt ván cược này.
Cảnh giới của bọn họ có cao đi chăng nữa, nhưng không có ai có cảnh giới tâm cảnh cao được bằng Diệp Viễn.
Theo suy đoán của Diệp Viễn, chỉ dựa vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước sẽ không đủ để xua tan được đám sương mù này.
Cũng tức là nói, hắn bắt buộc phải đột phá lên tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch!
Thế nhưng loại tâm cảnh này, ngay cả ở Thần Vực cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Hơn nữa Diệp Viễn cũng không biết rõ, tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước của hắn lúc này đã đạt tới đạt tới độ viên mãn hay chưa.
Ngộ nhỡ hắn đột phá thành công, nhưng lại vẫn chưa đạt tới tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, há không phải nực cười lắm sao.
Tóm lại, tất cả mọi chuyện này đều cần phải đánh cược một phen!
Diệp Viễn đang chạy đua cùng thời gian!
Hắn nhất định phải thành công kết ra được thức thứ hai quyết tự “Lâm” trước khi dùng hết chỗ đan dược này!