Hiện tại, Cuồng Đao quỷ tôn lại làm chủ tặng thất thải nghê thạch cho Diệp Viễn.
Chuyện này... Chuyện này thật khiến người ta khó chịu!
Đương nhiên, trong lòng bọn họ càng nhiều hơn là ghen tị.
Đây chính là thất thải nghê thạch đó, cho một tên Thiên Thần cảnh dùng, quả thực là lãng phí của trời!
Cái đồ chơi này, chính là đồ vật có thể khiến cường giả Thiên tôn tiến giai.
"Vừa hay ta bị bọn họ triệu hoán từ Sâm La Quỷ giới ra, còn có thể ở lại mấy ngày, vậy thì cứ ở cùng Diệp Viễn tiểu hữu đi." Lúc mọi người ở đây đang kinh ngạc không thôi, thì Cuồng Đao quỷ tôn lại ném thêm một quả bom nặng ký.
Mặt của Kiều Nguyên tối sầm lại, xúc động đến mức suýt nữa chửi thề.
Tên này làm cái gì không làm, lại nhất định muốn làm bảo tiêu của Diệp Viễn!
Vốn dĩ hắn dự định ở trên đường xử lý Diệp Viễn, nhưng nếu như vậy thì chút nữa hắn không thể làm gì được rồi.
Chẳng ai ngờ rằng một trận đại chiến giành thất thải nghê thạch, vậy mà lại hạ màn như vậy.
Một đám Chân Thần cảnh chiến đấu kịch liệt hơn mười ngày, ngay cả Thiên Tôn cường giả cũng ra tay, thế nhưng cuối cùng ai cũng không có được thất thải nghê thạch, ngược lại để một tên Thiên Thần cảnh Diệp Viễn có được.
Rơi vào đường cùng, một đám người chỉ có thể gửi hy vọng vào tòa cung điện kia.
Có ba đại Thiên Tôn mở đường, đương nhiên trên đường đi sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.
Rất nhanh, một đám người đã đi tới đỉnh của ngọn núi cao nhất kia.
Đi vào bên trong, mọi người mới cảm nhận được sự to lớn xa hoa lộng lẫy của tòa cung điện này.
Ánh mắt của Diệp Viễn lại rơi trên người một người trẻ tuổi ở bên cạnh.
Hình như người kia cũng chú ý tới Diệp Viễn, thân mật cười với Diệp Viễn một tiếng, nói: "Diệp huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi! Ngươi thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể cướp lấy thất thải nghê thạch trên tay một đám Thiên tôn cường giả!"
Người này không phải ai khác, chính là Đường Viêm!
Diệp Viễn không nghĩ tới, tên Đường Viêm này không hề thể hiện ra năng lực của mình, vậy mà có thể đi tới nơi này!
Phải biết rằng trước đó ở Tu La quỷ vực, Thiên Thần cảnh xông qua Thí Thiên kiếm trận gần như đều chết hết không sai biệt lắm.
Đặc biệt là những tán tu không có chỗ dựa thương vong càng lớn đến đáng sợ.
Diệp Viễn không nghĩ tới, Đường Viêm vậy mà có thể gắng gượng tới bây giờ.
"Ha ha, Đường huynh quả nhiên là thâm tàng bất lộ, Diệp mỗ bội phục!" Diệp Viễn cũng chắp tay cười nói.
Diệp Viễn tự hỏi mình nhìn người cũng coi như chuẩn, thế nhưng tên Đường Viêm này, hắn nhìn không thấu.
Đường Viêm cười nói: "Ta nào có cái gì thâm tàng bất lộ đâu, chỉ là trốn đông trốn tây miễn cưỡng đi đến nơi này mà thôi. Cho dù như vậy, cũng có mấy lần Đường mỗ gặp nguy hiểm chết đi sống lại."
Diệp Viễn cười nói: "Đường huynh khiêm tốn."
"Ha, cuối cùng cũng đã tới hang ổ của Tiên Lâm lão quỷ! Tiên Lâm Thiên Cung! Ha ha, món đồ kia chắc là giấu ở chỗ này?" Kiều Nguyên cười ha ha, dậm chân muốn tiến vào đại điện.
Hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng không sợ Tiên Lâm thiên tôn bố trí cạm bẫy gì.
"Từ từ đã!" Kế Tầm đột nhiên hô lên.
Kiều Nguyên nhướng mày, nói: "Hử? Ma Vũ lão quỷ, sao vậy?"
Ma Vũ Thiên tôn hiện tại ngay cả một Chân Thần cảnh cũng không xử lý được, Kiều Nguyên nào sẽ để lão ta vào trong mắt.
Kế Tầm trầm giọng nói: "Cửu Thương đại nhân phái hai người đầu heo các ngươi đến, không sợ hai ngươi làm hỏng đại sự sao!"
Kiều Nguyên nghe vậy hừ lạnh nói: "Ma Vũ, ít ở trước mặt lão tử tỏ vẻ ta đây! Nếu ngươi lợi hại thì sao lại bị Tiên Lâm lão quỷ trấn áp năm trăm vạn năm?"