Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Diệp Viễn ngưng lại, nhìn về phía người trẻ tuổi với vẻ kinh ngạc.

Hắn thật sự không nghĩ tới có thể lấy được Côn Ngô Hoa dễ như ăn cháo vậy.

Trước đó, Diệp Viễn đã nghĩ tới vô số khả năng, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị huyết chiến đến cùng.

Nhưng điều duy nhất hắn không nghĩ tới, đó chính là đối phương lại rộng lượng lập tức cho mình ngay như vậy.

Tiếp nhận Côn Ngô Hoa, thậm chí Diệp Viễn còn có loại cảm giác như đang nằm mơ.

“Tiền bối, chuyện này... tại sao?” Diệp Viễn kinh ngạc nói.

Người trẻ tuổi cười nói: “Ta đã sớm nhìn không vừa mắt cái tên Tử Hồn Thụ, ngươi lại làm rất đẹp! Mặt khác, là truyền nhân của Tiên Lâm Lão Quỷ thì nhất định ta phải nể tình. Còn về việc có thể thành hay không thì xem chính ngươi rồi.”

Diệp Viễn sững sờ, hắn đã nghe được cái tên “Tiên Lâm” này không chỉ một lần, nhưng lại không biết Thần Vực này vì sao lại được gọi là Tiên Lâm Vực.

Bây giờ xem ra “Tiên Lâm” này dường như là tên của một người!

“Xin hỏi tiền bối, rốt cuộc ‘Tiên Lâm’ là cái gì, tại sao rất nhiều người lại gọi Thần Vực là Tiên Lâm Vực?” Diệp Viễn hỏi.

Côn Ngô cười nói: “Thần Vực chính xác chỉ là các ngươi tự xưng hô mà thôi. Con đường võ đạo, cái gọi là Thần Cảnh, vỏn vẹn chỉ là khởi điểm. Thần Vực được xưng là Tiên Lâm Vực, tất nhiên là bởi vì người khống chế nó chính là Tiên Lâm Lão Quỷ!”

“Tiên Lâm Lão Quỷ?” Diệp Viễn cau mày nói.

Côn Ngô gật đầu nói: “Tiên Lâm Thiên Tôn, là người sáng lập ra Tiên Lâm Vực, cũng là người khống chế. Tu vi đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể mở ra một thế giới, Tiên Lâm Vực này chính là một thế giới mà Tiên Lâm Lão Quỷ mở ra.”

Không riêng gì Diệp Viễn, tất cả mọi người nghe xong lời này đều chấn động toàn thân.

Mở ra một thế giới, chuyện này quả thật là thủ đoạn không thể nào tưởng tượng nổi!

Sự sinh tồn ở Thần Vực này của bọn họ vậy mà lại do một cường giả võ đạo mở ra!

Con người, thật sự có thể làm được đến một bước này sao?

“Mở... mở ra một thế giới! Tiền bối, không phải người đang nói đùa chứ?”

Cho dù Diệp Viễn có kiến thức rộng rãi, sắc mặt lúc này cũng trở nên vô cùng đặc sắc.

Một lời này của Côn Ngô có xung kích quá lớn đối với hắn.

“Ha ha, ta không có thời gian nhàn rỗi để nói đùa với ngươi! Mở ra một thế giới cũng không được coi là chuyện gì ghê gớm. Nhưng mà mở ra một thế giới như Tiên Lâm Vực này thì lại không phải người bình thường có thể làm được. Hiện tại có nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu hết được. Nếu như có một ngày ngươi có thể rời khỏi Tiên Lâm Vực này thì tự nhiên sẽ hiểu rõ.” Côn Ngô nói.

Diệp Viễn hít sâu một hơi, Côn Ngô này quả thực là lật đổ hết tất cả nhận thức của hắn về võ đạo.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Thần Vực này lại là do người khác mở ra!

Cũng chưa từng nghĩ tới võ đạo của nhân loại lại có thể đạt đến cảnh giới đáng sợ như thế.

Chuyện như vậy, nếu như không phải do chính miệng Côn Ngô nói ra thì không người nào có thể tưởng tượng được.

Danh từ “Thiên Tôn” này, Diệp Viễn đã ghi tạc vào trong lòng.

Trong nháy mắt, hắn tràn ngập sự ngóng trông đối với cảnh giới này!

Cảnh giới có thể mở ra một thế giới, dựa vào thực lực của hắn bây giờ, căn bản là không thể nào tưởng tượng được.

Một lúc lâu sau, Diệp Viễn mới hồi phục lại tinh thần, quay sang hỏi Côn Ngô: “Tiền bối, Thiên Đạo bị thiếu hụt, vì sao... những tồn tại bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này, dường như không bị ảnh hưởng?”

Diệp Viễn thật sự rất tò mò, bất luận là Tử Hồn Thụ hay là Côn Ngô Thần Mộc trước mắt này, Diệp Viễn căn bản nghĩ không ra.

Điều này nói rõ, chính mình không thể nào tưởng tượng nổi cảnh giới của bọn họ.

Không giống như lão tổ tông cùng với Thạch Phá Thiên, Diệp Viễn vẫn còn có thể cảm giác được một cách rõ ràng về việc cảnh giới của bọn họ bọn bị áp chế.

Côn Ngô cười nói: “Bởi vì chúng ta đều không thuộc về Tiên Lâm Vực, cũng không phải tu luyện theo quy tắc ở nơi này để đắc đạo, vì lẽ đó mà bọn ta cũng sẽ không bị Thiên Đạo áp chế.”

Diệp Viễn kinh ngạc không ngớt, thì ra bọn họ đều đến từ một thế giới khác sao?

Nhưng mà rất nhanh, hai mắt Diệp Viễn sáng lên, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại bị Côn Ngô cướp lời trước.

"Đừng suy nghĩ đến việc đó nữa! Tồn tại ở Thần Cấm Lãnh Địa đều không thể ra khỏi mảnh địa vực này! Hơn nữa, Tiên Lâm Vực cũng đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không chịu nổi khi chúng ta ra tay. Chỉ cần chúng ta hơi động một chút, e rằng ngày Tiên Lâm Vực này đổ nát một cách triệt để sẽ không còn xa.” Côn Ngô nói.

Diệp Viễn làm một vẻ mặt thất vọng, hắn vừa định nói Côn Ngô Thần Mộc không bị Thiên Đạo ràng buộc, vậy thì có thể ra tay đối phó với Ca Nặc hay không, không nghĩ tới lại có kết quả này.

Hắn không khỏi buồn phiền nói: “Tiền bối, rốt cuộc Thần Vực đã xảy ra chuyện gì, tại sao Thiên Đạo lại bị thiếu hụt?”

Côn Ngô nhún nhún vai nói: “Bởi vì Tiên Lâm Lão Quỷ đã chết rồi mà thôi!”

Một câu nói này khiến trong lòng Diệp Viễn cả kinh.

Cường giả có thể mở ra một thế giới, vậy mà cũng sẽ tử vong sao?

Như vậy, cường giả giết chết hắn sẽ là tồn tại ra sao?

Côn Ngô tiếp tục nói: "Chỉ là... vốn sự suy yếu của Tiên Lâm Vực này cũng không nhanh đến như vậy. Năm trăm vạn năm trước, Tiên Lâm Lão Quỷ đã cắt đứt liên hệ với Tiên Lâm Vực, tám chín phần là đã chết rồi, Tiên Lâm Vực này hiển nhiên là càng ngày càng tệ. Nhưng mà mười vạn năm trước, có lẽ bản mệnh Thiên Tôn linh bảo của hắn đã bị người khác luyện hoá, cho nên mới khiến cho Thiên Đạo của Tiên Lâm Vực khuyết tổn, Huyền Khí bị hút sạch sẽ, vì lẽ đó mà các ngươi mới không cách nào đạt được thành tựu thần đạo.”

Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, lẩm bẩm nói: “Bản mệnh Thiên Tôn linh bảo?”

Côn Ngô cười như không cười nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Không phải ngươi cũng có hay sao? Hơn nữa... còn không chỉ một cái!”

Cả người Diệp Viễn chấn động, trợn to hai mắt, không dám tin nói: “Tiền bối nói đến… bia đá Hạo Thiên cùng Trấn Hồn Châu?”

Côn Ngô cười nói: "Còn không phải sao? Ngoại trừ Trấn Hồn Châu ra thì còn có món đồ gì có thể giết chết được tên Tử Hồn Thụ kia?”

Trong lời nói này mang theo oán khí nồng đậm.

Diệp Viễn vừa nghe xong liền biết dường như Côn Ngô Thần Mộc cùng Tử Hồn Thụ không hợp nhau.

Nhưng mà Côn Ngô vẫn là người khiến trong lòng Diệp Viễn nhấc lên sóng biển ngập trời.

Hắn vẫn luôn không hiểu được, rốt cuộc bia đá Hạo Thiên cùng Trấn Hồn Châu có lai lịch ra sao.

Không nghĩ tới lại là Thiên Tôn linh bảo của Tiên Lâm Thiên Tôn, người khống chế cả Tiên Lâm Vực!

Bực tồn tại chí tôn này, căn bản không phải người thường có thể suy đoán ra.

Chẳng trách ngay cả cường giả tuyệt thế như Tuyệt Thiên cũng đều đoán không ra sự sâu cạn của bia đá Hạo Thiên.

“Tiên Lâm Lão Quỷ có ba cái Thiên Tôn linh bảo, một là Trấn Giới Bi, một là Trấn Hồn Châu, một là Càn Khôn Kiếm. Ba cái Thiên Tôn linh bảo này cùng một nhịp thở với Tiên Lâm Vực, Tiên Lâm Lão Quỷ dùng nó để uẩn nhưỡng ba cái Thiên Tôn linh bảo này. Vì lẽ đó, khi Càn Khôn Kiếm bị mất đi thì Tiên Lâm Vực này lập tức bị thương nặng, từ đây đã không còn thần đạo.” Côn Ngô chậm rãi nói.

Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, thế nhưng chấn động trong lòng lại chậm chạp không cách nào bình tĩnh được.

Côn Ngô mang đến cho hắn sự kích thích tinh thần quá khổng lồ.

Mỗi một câu nói của hắn, đều là thiên cơ cực cao của Tiên Lâm Vực.

Người ở Thần Vực này cứ sống hết đời này sang đời khác, thế nhưng xưa nay đều không biết, nơi này vỏn vẹn chỉ là một vùng không gian do người khác sáng lập ra mà thôi.

Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng!

Bên ngoài vẫn còn có không gian rộng lớn hơn!

Bí ẩn của mười vạn năm này, rốt cục vào hôm nay cũng đã được vạch trần đáp án, Diệp Viễn làm sao không chấn động?

Mà sự thật mà Côn Ngô vạch trần, làm sao có thể chỉ dừng lại ở bí ẩn mười vạn năm?

Diệp Viễn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình trong lúc vô tình lại có được hai vật là tồn tại không thể tưởng tượng nổi, đó chính là Thiên Tôn linh bảo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK