Diệp Viễn căn bản chẳng quản kiếp vân trên kia thế nào, cứ một chưởng lại một chưởng đánh lên bầu trời.
Năm đạo kiếp vân, lại không có một đạo nào ngưng tụ thành công đã bị Diệp Viễn đánh tan hoàn toàn.
Năm người trên bờ đã sớm há hốc mồm mà nhìn.
Thì ra, thiên kiếp còn có thể độ như
vậy.
Không có sét đánh xuống, cái thiên kiếp này… còn có thể gọi là thiên kiếp sao?
Lúc này, Diệp Viễn đang bình tĩnh đứng trên mặt nước giống như một pho tượng chiến thần.
“Thế… thế là xong rồi à?” Dương Tiêu ngó quanh, thắc mắc.
Sắc mặt Nạp Lan Hồng rất ngưng trọng, lắc đầu nói: “Ngươi xem, bộ dạng Diệp Viễn như thể gặp phải kẻ địch cực mạnh, ta nghĩ… hẳn là chưa xong đâu?”
Dương Tiêu cả kinh, phát hiện quả nhiên Diệp Viễn đang rất căng thẳng như gặp cường địch.
Nhưng mà võ giả thuộc ba cảnh giới bậc trung thì thiên kiếp cửu ngũ đã là cực hạn, chẳng lẽ còn có thiên kiếp lợi hại hơn nữa ư?
Đúng lúc này, kiếp vân vốn đã bị Diệp Viễn đánh tan lại đột nhiên ngưng tụ một lần nữa!
“Sao lại thế được? Diệp Viễn lần này độ thiên kiếp Vô Lượng cảnh, sao lại gặp phải chín đạo thiên kiếp thứ sáu nhỉ?” Suýt chút nữa thì Dương Tiêu nhảy dựng lên.
Tinh huống trước mắt thật đúng là đã lật đổ tất cả những điều hắn từng biết.
Bùi Khôn cũng hừ lạnh: “Ngu xuẩn! Ngươi nhìn cho rõ đi, đâu ra thiên kiếp lục cửu, đây rõ ràng là hồn kiếp!”
“Ặc, hồn kiếp hả? ồ… có vẻ đúng thế thật! Nhưng mà… uy lực hồn kiếp này thật ghê gớm!” Dương Tiêu vẫn một vẻ vô tư.
Mấy người khác đều im lặng không lên tiếng, kiếp vân dày tầng tầng lớp lớp trên bầu trời kia, khiến cho thần hồn của bọn họ đều phải run lên.
Hiển nhiên uy lực của hồn kiếp này còn mạnh hơn so với bọn họ tưởng tượng nhiều lắm.
“Xem ra, lĩnh ngộ được những văn tự màu vàng kim kia có thể thu hoạch được nhiều điều lợi thật đấy, nhưng mà cũng có chút tác dụng phụ. Uy lực của hồn kiếp này, có thể nói là mạnh hơn lần trước rất nhiều.” Diệp Viễn cười khổ trong lòng.
Độ hồn kiếp, nếu không chuẩn bị đầy đủ, thì sẽ rất khó khăn.
Hồn kiếp đánh thẳng vào thần hồn, căn bản không có bất luận thứ gì chắn đỡ được. Không như lôi kiếp, võ giả có thể dựa vào nguyên lực và thân thể để bảo vệ tâm mạch.
Chỉ cần tâm mạch không đứt, coi nhưvõ giả đã độ qua.
Nhưng hồn kiếp sẽ không nhằm vào thân thể, nó trực tiếp tấn công thần hồn, cũng tương đương với công kích thần hồn, căn bản không thể tránh được.
Lấy thủ đoạn của Diệp Viễn, lúc trước độ hồn lôi song kiếp cũng đã suýt chút nữa thì thân tử đạo tiêu.
Mà thứ có tác dụng then chốt, chính là hồn kiếp!
Chỉ là hồn kiếp lúc này còn mạnh hơn lần trước nhiều lần.
Một tia tử lôi ầm ‘âm đánh xuống, tia sét màu tím như ẩn như hiện, hẳn là vừa xuyên qua hư không.
“Thiên Hồn Thuẫn!”
Diệp Viễn quát nhẹ, hồn lực đột nhiên bùng ra, tạo thành một lá chắn vô hình trước người.
Thân thể Diệp Viễn bị đánh bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi trên không trung.
Chứng kiến màn này, mọi người trên bờ đều biến sắc.
Mặc dù đã có dự liệu về uy lực của hồn kiếp này, nhưng thấy Diệp Viễn bị đánh trọng thương như thế, bọn họ cũng không ngờ tới.
Mấy người này đều biết, Diệp Viễn chẳng những là một võ giả mà còn là một luyện dược sư, trình độ về mặt thần hồn là cực cao.
Bới vậy có thể thấy được, hồn kiếp này kinh khủng cỡ nào!