Lúc thấy Diệp Viễn đột nhiên đối đấu với cường giả Hồn Hải cảnh, tim bọn họ đều muốn nhảy lên tận cổ.
Thân là đệ tử của tám đại tông môn, biết rõ sự cường đại của cường giả Hồn Hải Cảnh. Thiên Vũ bọn họ cũng biết Diệp Viễn đã từng đánh bại Tân Nham của Vạn Kiếm Tông, nhưng rốt cuộc có được mấy phần thắng khi đối đầu với cường giả Hồn Hải cảnh thì trong lòng bọn họ vẫn thật sự không có chắc chắn.
Lúc này thấy Diệp Viễn đánh đến khó phân thắng bại với Đới Vũ Ngấn, trong lòng mới bình tĩnh lại được một chút.
Có điều bọn họ cũng biết, bây giờ mới chân chính bắt đầu trận chiến.
“Diệp Viễn, lẽ nào ngươi định cứ kéo dài như thê’ này mãi hay sao? Ta có thể duy trì được, ngươi có trụ nổi không? Cứ tiếp tục thăm dò thế này, ngươi cũng không mò ra được giới hạn thực lực của ta là ở chỗ nào.” Hiển nhiên Đới Vũ Ngấn vẫn còn dư sức, có thể vừa phòng ngự vừa nói chuyện.
“Được thôi, Thiên Lưu Phi Hoa, lên!” Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Viễn truyền tới.
Bỗng nhiên, cánh hoa nguyên lực phô thiên cái địa ngưng tụ lại trên bầu trời Hân Dương Thành, dường như che lấp cả mặt trời.
Chấn động nguyên lực khủng bố, áp bức đến nỗi các võ giả bên dưới đều cảm thấy không thở nổi.
Nhìn thấy cảnh này, Đới Vũ Ngấn chẳng những không kinh hãi mà còn lấy làm mừng.
Cuối cùng Diệp Viễn cũng chính diện đánh với hắn một trận rồi!
Dưới thực lực cường đại của Hồn Hải Cảnh, tất cả đều là hư vô!
Dưới thực lực Hóa Hải cảnh tầng bốn, Thiên Lưu Phi Hoa mà Diệp Viễn sử dụng, quả nhiên là khủng bố không gì so sánh được.
Lúc này, một mảnh trời như một biển cánh hoa, nhìn vào vô cùng bao la hùng vĩ.
Nếu như Diệp Viễn lấy trạng thái như bây giờ mà đối chiến với Triệu Thừa Càn thì quá đủ để miếu sát hắn!
“Ha ha, chẳng lẽ đây là chiêu thức do ngươi sáng tạo ra? Quả nhiên là thiên tài! Nếu như ta không có thực lực Hồn Hải Cảnh, e là đã bị ngươi giết chết trong nháy mắt rồi! Thật đúng là rất giỏi! Có điều… dùng chiêu này để đối phó với ta, vẫn còn quá non! Hạc Vũ cửu Thiên!”
Chiêu thức của Đới Vũ Ngấn vừa xuất ra, nháy mắt một lượng lớn thiên địa nguyên lực ngưng tụ lại!
Khí thế thuộc về Hồn Hải cảnh, gạt cánh hoa bay đầy trời kia tản ra.
“Con mẹ nó, thì ra đây mới là thực lực chân chính của bọn họ! Ta đã không có cách nào để diễn tả bằng ngôn từ nữa, hai người này đúng thật là mạnh đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng mà!”
“Đúng vậy, nếu như đây mới là thực lực chân chính của Hồn Hải cảnh, thì ta thấy cả đời này ta cũng không có cách nào đi được đến bước này rồi!”
“Cảnh giới của thiếu niên kia bây giờ mới chỉ là Hóa Hải tầng bốn, vậy mà lại có thể xuất ra chiêu thức khủng bố như vậy, theo ta thấy, nói không chừng chiêu này của hắn cũng không kém hơn tên Hồn Hải Cảnh kia đâu!”
“Chiêu thức của hai người này đều vô cùng đáng sợ, ai thắng ai thua thực sự là cũng khó nói trước được!”
Đới Vũ Ngấn đánh ra một chưởng, bạo phá ra không khí đang bị đè ép, Diệp Viễn lập tức cảm thấy khí tức đáng sợ đập vào mặt!
Đối mặt với võ kỹ cường đại của cường giả Hồn Hải cảnh, Diệp Viễn không dám chần chừ, thôi động vô số cánh hoa liều mạng vọt về phía chưởng phong của Đới Vũ Ngấn!
“Thiên Lưu Phi Hoa, nổ!”
Vậy nhưng, Thiên Lưu Phi Hoa vốn không có gì ngăn cản nổi, lần này cuối cùng cũng mất đi sự lợi hại của nó.
Mặc dù Thiên Lưu Phi Hoa bạo phát gây ra lực cản vô cùng lớn, nhưng chưởng phong của Đới Vũ Ngấn vẫn thế như chẻ tre như trước!
Nói thì chậm, nhưng thực tế lại chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Hạc Vũ Cửu Thiên của Đới Vũ Ngấn cuối cùng vẫn rơi lên người Diệp Viễn!
“Ầm!”
Diệp Viễn bị văng ra mấy chục trượng!
“Phụt!”
CỔ họng Diệp Viễn ngôn ngọt, phun ra một ngụm máu.
“Ài, cuối cùng thì cũng vẫn thua! Có điều võ giả Hóa Hải cảnh mà có thể làm được đến bước này là cũng đủ để tự hào rồi!”