Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn tiếp tục xuất thủ, Tinh Uyên lại kinh hãi hô: “Thanh Liên Ấn!”

“Thất Sát Đồng Phương Ấn!”

Mỗi lần Diệp Viễn đánh ra một đạo ấn quyết, Tinh Uyên đều kinh hô ra, càng về sau càng giống như đã sắp dùng ra công phu Sư Tử Hống rồi.

“Không biết những thứ này, có thể chứng minh tên Lý Đạo Hành mà ta biết kia có phải là sư phụ của ngươi hay không?” Diệp Viễn lộ vẻ trêu tức nói.

Tinh Uyên gật đầu như gà con mổ thóc, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn đã tràn đầy kính trọng!

Thiếu niên mười sáu tuổi trước mắt này, thật sự là một vị cường giả Đan Đế đoạt xá trọng sinh?

“Tất cả những ấn quyết này đều là thứ mà sư tôn dựa vào để thành danh, người kia… thật sự là sư tôn!” Tinh Uyên không còn chút hoài nghi nào nữa.

Diệp Viễn khinh thường nói: “Dựa vào những thứ đồ thấp kém này cũng có thể thành danh, chẳng trách trình độ của hắn lại kém như vậy!”

“Ngươi! Ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với sư phụ ta, ta sẽ không khách khí nưa!”

Diệp Viễn lặp đi lặp lại khinh thường Lý Đạo Hành nhiều lần, rốt cuộc làm cho Tinh Uyên không nhịn được mà bộc phát.

Nhưng mà, Diệp Viễn lại quan tâm tới cảm thụ của hắn sao?

“Tiểu tử Lý Đạo Hành kia dạy ngươi như thế nào? Chẳng lẽ một chút giác ngộ tôn sư trọng đạo cũng không có?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Tinh Uyên sụp đổ đáp: “Đương nhiên là ta tôn sư trọng đạo, nhưng mà chuyện này có liên quan gì tới ngươi?”

“Mặc dù ta không nhận Lý Đạo Hành làm đồ đệ, nhưng nói thế nào thì hắn cũng đã đi theo ta gần trăm năm, nói ta là nửa sư phụ của hắn cũng không quá đáng. Không khách khí với ta, không phải là ngươi khi sư diệt tổ thì là cái gì?”

“Chuyện này…”

“Hừm, bây giờ ta đã là hổ lạc đồng bằng, nếu như ngươi muốn giết ta thì tất nhiên là muốn làm gì cũng được. Nhưng nếu như tương lai ngươi phi thăng Thần Vực, ngàn vạn lần chớ đi tìm Lý Đạo Hành. Nếu như hắn biết là ngươi giết ta, hắn sẽ không chút do dự dùng một chưởng đánh chết ngươi. Đương nhiên, lấy tư chất của ngươi, phi thăng Thần Vực cũng là một chuyện rất khó.”

Tinh Uyên im lặng, hiển nhiên là đã rơi vào bên trong xoắn xuýt.

Người mà hắn kính trọng nhất trong đời chính là Lý Đạo Hành, mà người trẻ tuổi trước mắt kia lại còn nói là nửa sư phụ của Lý Đạo Hành, vậy không phải chính là sư tố của mình rồi sao?

Nếu như Diệp Viễn thật sự chết ở trong tay mình thì chẳng phải mình đã thật sự trở thành hạng người khi sư diệt tổ rồi à?

Nhưng mà người này chính là cường giả Đan Đế đoạt xá trọng sinh đấy!

Vốn Tinh Uyên cũng không có khái niệm Đan Đế mạnh cỡ nào, nhưng hắn lại biết được là vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi chính mình không có cách nào tưởng tượng nổi!

Bây giờ Diệp Viễn giống như là một con kiến hôi ờ trước mặt hắn, nhưng hắn ở trước mặt cường giả Đan Đế thì ngay cả con kiến hôi cũng không được tính mà chỉ nhỏ bé giống như một hạt bụi.

Nhân vật như thế, so với nhân vật thiên tài gì đó còn đáng sợ hơn nhiều!

Mặc dù thực lực của Diệp Viền không mạnh, nhưng mà các loại thủ đoạn lại không thế tưởng tượng nổi, không bao lâu sau sẽ trở thành đối thủ cực kỳ đáng sợ của Phong Hoàng bệ hạ!

Tới cùng là giết hay là không giết?

Diệp Viễn cứ nhìn Tinh Uyên như vậy, không vội thúc giục hắn.

Tính tình của tên Tinh Uyên này hắn cũng không rõ cho lắm, nhưng nhân phẩm của Lý Đạo Hành thì hắn lại vô cùng rõ ràng.

Lý Đạo Hành là một người rất có thiên phú, rất cố gắng. Mặc dù mình không thu hắn làm đồ đệ, nhưng Lý Đạo Hành vẫn luôn coi mình là sư phụ, lặng lẽ ở bên cạnh mình gần trăm năm.

Đương nhiên, trong trăm năm này hắn cũng có thu hoạch to lớn, từ một tên Đan Tông trở thành một cường giả Đan Tôn!

Còn như Tinh Uyên thì Diệp Viễn cũng có mấy phần nắm chắc.

Lúc trước hắn nhắc tới Lý Đạo Hành, loại vẻ mặt kính ngưỡng và tôn kính kia không giống như là đang giả bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK