"Công kích mạnh thật, quả thực là không có kẽ hở!"
"Tên Cuồng Đao quỷ tôn này, sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy?"
"Đây là phù thứ tám mươi mốt trong trăm phù Quỷ đạo quỷ ảnh trùng trùng, hắn vậy mà lại tu luyện tới cảnh giới này!"
"Không đúng, trước đó hắn không có thực lực này, rốt cuộc Diệp Viễn đã làm gì với hắn?"
...
Lời của Diệp Viễn còn văng vẳng bên tai, hắn nói có thể giúp đỡ Cuồng Đao quỷ tôn đuổi hai đại Thiên tôn ma tộc đi.
Vừa rồi bọn họ cũng giống như hai đại Thiên Tôn coi đó là chuyện cười.
Không nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt một đao của Cuồng Đao quỷ tôn lại đánh ngã hai đại Ma Tôn này thật.
Diệp Viễn nhìn không gian đang nhanh chóng co vào, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Một đao này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không giống như trước đó hai bên đại chiến không gian tiếp tục bị xé rách ra, lực phá hoại cũng hoàn toàn không giống.
Trước đó Cuồng Đao quỷ tôn và hai đại Thiên Tôn chém giết lẫn nhau, hắn căn bản không có cơ hội tiếp cận Cuồng Đao quỷ tôn, chỉ có thể tiến vào sơn động hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Diệp Viễn nhìn hai đại Ma Tôn, thản nhiên nói: "Hiện tại, có còn là trò cười nữa hay không?"
Vẻ mặt của Kiều Nguyên vô cùng khó coi, đường đường là Thiên tôn cường giả, thế mà lại bị một Thiên Thần cảnh chê cười.
Nhưng tên tiểu tử này rốt cục đã làm cái gì, lại có thể khiến thực lực của Cuồng Đao quỷ tôn tăng lên nhiều như vậy.
Phù thứ tám mươi mốt trong trăm phù Quỷ đạo, chính là Quỷ đạo mà ngay cả Thiên tôn cường giả cũng rất khó cảm ngộ, vậy mà Cuồng Đao quỷ tôn lại biến ra được.
"Tên tiểu tử, ngươi đừng có cuồng vọng, còn chưa phân thắng bại đâu! Ái Mông, chúng ta cùng nhau lên!"
Kiều Nguyên quát một tiếng chói tai, ma khí trên người lập tức trở nên nồng hậu hơn.
Ánh mắt của Diệp Viễn ngưng lại, lạnh lùng nói: "Các ngươi thật sự muốn vì một cái thất thải nghê thạch, mà đánh giết không chết không thôi ư?"
Kiều Nguyên cười lạnh nói: "Nếu không như vậy thì thế nào?"
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Ta thì không quan trọng, nhưng bảo vật thật sự của Tiên Lâm Thiên tôn, chắc là đang ở bên trong tòa cung điện kia. Nếu như các ngươi thật sự chém giết Cuồng Đao quỷ tôn, thì sợ rằng thế giới Tiên Lâm sẽ sụp đổ. Đến lúc đó, tòa cung điện kia sẽ bay vào không gian loạn lưu, trong đấy các ngươi đừng mơ tưởng tìm được nó nữa!"
Kiều Nguyên nghe xong, khí thế trên người lập tức giảm đi rất nhiều.
Diệp Viễn nói không sai, bọn họ cũng đã cảm nhận được, thế giới Lâm Tiên căn bản là không có cách nào chịu được lực chiến đấu cấp Thiên tôn.
Một khi bọn họ liều mạng đánh nhau cá chết lưới rách, toàn bộ thế giới vỡ nát, tòa cung điện kia cũng sẽ bị văng vào không gian loạn lưu.
Đến lúc đó, dù có muốn tiến vào trong cung điện, chuyện đó gần như là không thể.
Cho dù như vậy Kiều Nguyên vẫn như cũ không từ bỏ ý định, nói với Cuồng Đao quỷ tôn: "Cuồng Đao, tên nhóc này nói sẽ đưa thấy thái nghê thạch cho ngươi, thế nhưng hắn lại không hề đưa cho ngươi, chẳng lẽ cục tức này, ngươi nhịn được sao?"
Cuồng Đao quỷ tôn nhìn Diệp Viễn một cái, thản nhiên nói: "Ta và vị tiểu huynh đệ này vô cùng hợp ý nhau, coi như thất thải nghê thạch này ta tặng cho vị tiểu huynh đệ này đi!"
"Cái gì! '
Kiều Nguyên trừng mắt một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.
Cuồng Đao quỷ tôn vì thất thải nghê thạch đánh với bọn họ hơn nửa ngày, vậy mà bây giờ lại tặng thất thải nghê thạch cho Diệp Viễn?
Những người khác cũng giống như vậy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cảm thấy một màn trước mắt này thực sự quá mức đảo loạn rồi.
Phải biết rằng bọn họ vì thất thải nghê thạch mà huyết chiến với những Quỷ đạo cường giả kia hồi lâu.