Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn gật đầu nói: “Bình thường võ giả tu luyện là trước tụ nguyên, sau tu hồn, sau nữa lại ngộ đạo. Loại hệ thống tu luyện này đã vô cùng hoàn mỹ, tuyệt đại đa số võ giả ở thế gian đều đi con đường này.”

Diệp Viễn thong thả nói, trong lòng Ly Nhi và Nghiên Nhi lại đều là chấn kinh.

Các nàng không ngờ được, trong một cái tông môn nho nhỏ ở Nam Vực, lại có người có thể quen thuộc hệ thống tu luyện như lòng bàn tay như vậy.

“Nhưng mà nghe nói mấy chục vạn năm trước, đã từng có một vị cường giả tuyệt thế, thân có Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể, tu luyện theo con đường linh nhục hợp nhất, cuối cùng bước vào Thần Cảnh! Nghe nói người có loại linh thế này, thân thể và thần hồn sẽ từng bước dung hợp, từ đó thành tựu vô thượng đại đạo!” Diệp Viễn tiếp tục nói.

Ly Nhi nghe được kinh ngạc không thôi, nàng còn chưa từng nghe nói qua linh thế kinh khủng như vậy. Mà mình, lại còn là chủ nhân của loại linh thế này nữa!

“Ý của công tử là nói…” Tâm tư của Ly Nhi cực kỳ tinh tế, hiển nhiên đã đoán được sau đó Diệp Viễn sẽ nói cái gì.

Diệp Viễn gật gật đầu, nói ra: “Không sai, Nguyệt Hoa Thiên Nhãn Chi Thể là thân thể Thần cảnh, hơn nữa tu luyện Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, cũng cần hồn lực chèo chống! Nói cách khác, hai loại linh thể đang cùng nhau lôi kéo thần hồn của cô nương! Thẳng đến có một ngày, bọn chúng phân thần hồn của cô nương thành hai! Mà bây giờ triệu chứng còn chưa phải rất rõ ràng, chẳng qua chỉ cảm thấy mê man, về sau thần hồn của cô nương thống khổ sẽ càng ngày càng rõ ràng, loại cảm giác thần hồn bị xé rách kia, sẽ để cho cô nương đau đến không muốn sống!”

Lúc Diệp Viễn đột phá Linh Dịch Cảnh, đã tự mình nếm trải qua loại thống khổ thần hồn bị xé rách ấy, loại cảm giác sống không bằng chết đó, đến bây giờ ký ức vẫn còn như mới mẻ.

Nếu một người phải chịu sự tra tấn này mỗi ngày, thiết hán cũng sẽ sụp đố, càng không cần phải nói một cái tiểu nữ hài rồi.

Mà Diệp Viễn biết, cho dù là cường giả Thần Vương cảnh, dưới dạng tra tấn này, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết!

Hai loại linh thể bất luận một loại nào cũng đều cực kỳ đáng sợ, thế nhưng nếu đồng thời tập trung ở trên thân của một người, thì lại là muốn mạng.

Nghiên Nhi nghe xong Diệp Viễn giải thích, nước mắt lập tức thi nhau rơi xuống: “Nói bậy! Nhất định là ngươi nói hươu nói vượn! Cái này Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể căn bản chưa từng nghe thấy, làm sao mà ngươi biết được?”

Diệp Viễn thở dài nói: “Ta cũng không ngờ có thể gặp đến loại linh thể này, nhưng vừa rồi thông qua mạch đập của Ly Nhi cô nương, ta mơ hồ cảm giác được lực hấp thu và xé rách của nhục thể đối với thần hồn. Loại trạng thái này, giống Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể như đúc!”

Diệp Viễn cực kỳ mẫn cảm với hồn lực, mặc dù lực hấp thu trong cơ thể Ly Nhi phi thường nhỏ, nhưng hắn vẫn nhận ra.

Nghiên Nhi bỗng nhiên vuốt nước mắt một cái rồi nói: “Ta biết rồi! Nhất định là ngươi ham sắc đẹp của tiểu thư nhà chúng ta, cho nên cố ý nói như vậy, đúng hay không? Ta cho ngươi biết, ngươi chết cái ý niệm này đi, trong lòng tiểu thư nhà chúng ta đã có sở thuộc!”

Lời nói của Nghiên Nhi vừa ra khỏi miệng, thần sắc của Ly Nhi lại ảm đạm đi, trong ánh mắt lộ ra chút bi ai.

Diệp Viễn sững sờ, nhìn gương mặt kia của Ly Nhi một chút, song lại không nói gì.

Đối với gương mặt này, Diệp Viễn chưa nói tới chán ghét, nhưng cũng không đến mức ham sắc đẹp đi?

Nghiên Nhi này, thật đúng là có lòng tin thái quá đối với tiểu thư nhà mình mà!

Đừng nói Ly Nhi, chính là bản thân Nghiên Nhi nàng, cũng không có chút dính dáng nào đến hai chữ “Mỹ nữ” cả có được hay không?

“Nghiên Nhi, đừng có nói bậy nói bạ. Với bộ tôn dung này của ta, Diệp công tử không chê ta đã là cực kỳ khó khăn, sắc đẹp ở đâu ra?” Ly Nhi trừng Nghiên Nhi một cái, tức giận nói.

“Thế nhưng tiểu thư, vừa rồi người không thấy được cái bộ dáng sắc mị mị kia của hắn!” Nghiên Nhi lại không buông tha.

Diệp Viễn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nếu Nghiên Nhi cô nương hoài nghi ta có động cơ xấu, coi như ta không nói gì là được rồi. Nhóm sư huynh của ta còn đang chờ ta, hai vị cô nương, cáo từ!”

Diệp Viễn không so đo, không có nghĩa là hắn thật sự không tức giận.

Nghiên Nhi này cảm thấy bản thân thật sự quá tốt đẹp rồi, coi như mình chưa từng thấy nữ nhân, cũng không trở thành nhìn thấy một bộ tôn dung như vậy là lập tức động tâm chứ?

Nói thêm gì đi nữa thì hảo tâm cứu người của hắn cũng chẳng phải là thành có mưu đồ rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK