Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một phen trêu đùa, cuối cùng tâm trạng của Bạch Quang đã ung dung thong thả hẳn lên.

Lại khôi phục là Bạch Quang vui tươi hoạt bát kia trước mặt Diệp Viễn.

Thấy cảnh này, Bạch Phách bên cạnh kinh ngạc không thôi.

Bạch Phách tới tộc Lưu Quang đã lâu như vậy, nhưng hắn ta vẫn chưa từng thấy vẻ thiên chân vô tà như vậy của Bạch Quang.

Trong ấn tượng của hắn ta, Bạch Quang luôn là một thanh niên trưởng thành sớm ăn nói thận trọng, trong lòng luôn có tính toán.

“Đúng rồi, tại sao trưởng lão hội đột nhiên muốn hủy bỏ tư cách người được đề cử thiếu tộc trưởng của đệ? Cho dù nghi ngờ thân phận của đệ cũng không đến mức cực đoan như vậy chứ? Dù gì thì huyết mạch thần thú trên người đệ cũng là thứ không thể làm giả.” Diệp Viễn nói về chuyện chính.

Bạch Quang lại tiếp tục trầm mặc, trên mặt hơi ửng hồng, cuối cùng có chút ngượng ngùng.

Diệp Viễn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc không thôi.

Bạch Phách thì lại thở dài, nói: “Ôi… anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Không ngờ Thiếu chủ vẫn rơi vào…”

Đều là người từng trải, Diệp Viễn và Bạch Phách thấy được một màn này sao còn có thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Ha ha, không ngờ Bạch Quang nhà chúng ta lại cũng chớm yêu! Chỉ là cô nương kia là ai mà lại có thể liên quan đến tranh chấp của thiếu tộc trưởng tộc Bạch Hổ các người? Diệp Viễn hiếu kỳ nói.

Bị Diệp Viễn trêu chọc một trận, sắc mặt Bạch Quang càng đỏ hơn giống như quả táo. Nhưng hắn vẫn thở dài, nói: “Đệ cũng biết là không nên, nhưng… đệ lại không khống chế được tình cảm của mình! Nữ nhân đó xuất thân từ tộc Thiên Ma Hổ. Tộc Bạch Hổ bọn đệ và tộc Thiên Ma Hổ vốn là kẻ thù truyền kiếp, không biết chuyện này bị ai biết được đã báo với trưởng lão hội mới khiến đám trưởng lão bọn họ đưa ra quyết định muốn hủy bỏ tư cách người đề cử của đệ.”

Diệp Viễn vừa nghe thì kinh ngạc không thôi, Bạch Quang vậy mà lại yêu kẻ địch. Khó trách trưởng lão hội phẫn nộ, muốn hủy bỏ tư cách người đề cử thiếu tộc trưởng.

Cộng thêm sự nghi ngờ về thân phận của Bạch Quang, nếu trưởng lão hội không có biểu hiện gì thì đó mới là lạ!

Xảy ra sự việc này, bây giờ Bạch Quang vẫn còn có thể có thân tự do, đó đã là một kỳ tích.

Bạch Phách cũng thở dài nói: “Mấy năm nay thiếu chủ đã lập được công lao hiển hách cho tộc Bạch Hổ nên mới có thể được ngoại lệ được lập là người được đề cử cho chức vị thiếu tộc trưởng. Nếu không phải như vậy, e rằng trưởng lão hội sẽ không chỉ hủy bỏ tư cách đơn giản như vậy đâu.”

Diệp Viễn không hiểu rõ chuyện của tộc Bạch Hổ, nhưng lại biết tộc Bạch Hổ và tộc Thiên Ma Hổ vốn là kẻ thù không đợi trời chung.

Đôi bên đã giằng co không biết bao đời nay chinh phạt lẫn nhau ở Yêu Vực.

Diệp Viễn không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay khẽ gõ mặt bàn, phát ra âm thanh nhịp nhàng theo tiết tấu.

Mọi người thấy thế, biết Diệp Viễn đang suy nghĩ nên không khỏi đều nín thở, không dám làm phiền Diệp Viễn.

Một lúc sau, Diệp Viên đột nhiên nói: “Bây giờ nữ nhân kia đang ở đâu?”

Thần sắc Bạch Quang buồn bã nói: “Vốn đệ đã giấu nàng ấy ở trong lãnh địa của tộc Lưu Quang, nhưng chuyện này không biết đã bị ai biết được, bây giờ nàng ấy đã bị giam trong địa lao của lãnh địa vật tổ. Nghị quyết của trưởng lão hội vừa ra, trong tộc đã hạ ý chỉ sẽ xử tử nàng ấy!”

Bạch Quang siết chặt tay, chặt tới mức xương cốt vang lên tiếng răng rắc. Diệp Viễn biết nội tâm của hắn chắc chắn đang không ngừng vật lộn.

Nhưng giờ đây hắn đang gánh vác sứ mệnh của tộc Lưu Quang. Đây giống như một chiếc xiềng xích khiến hắn không thể buông tay.

Diệp Viễn gật đầu, nói: “Chuyện này có chút kỳ lạ. Có thể sẽ tìm được chỗ đột phá từ trên người nữ nhân này. Xem ra chúng ta phải vào địa lao một chuyến.”

Bạch Quang khó xử nói: “Nhưng mà, địa lao thủ vệ nghiêm ngặt, trong tộc đã nghiêm cấm đệ không được vào trong thăm Tiêu Nhi.”

Diệp Viễn cười nói: “Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó đại ca đệ chứ! Đệ chỉ cần nói cho ta biết vị trí của địa lao, ta tự có cách vào.”

Lúc nửa đêm, trong địa lao tộc Bạch Hổ giữa khoảng không đột nhiên có một trận dao động rất nhỏ, một thân ảnh đi thẳng từ trong hư không ra ngoài.

Địa lao của tộc Bạch Hổ này đích thực thủ vệ nghiêm ngặt. Vì để cấm phạm nhân trốn thoát ngay cả dưới lòng đất cũng có trận pháp phòng hộ.

Nhưng đối với Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất mà nói thì không là gì.

Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã chạm tới nguồn gốc đại đạo, có nghĩa rằng trận pháp này căn bản không thể ngăn cản bước chân Diệp Viễn.

Thân ảnh Diệp Viễn vừa xuất hiện đã có vài luồng hơi thở khóa chặt hắn lại.

Hiển nhiên, sự xuất hiện của hắn đã phá vỡ khoảng tĩnh mịch của địa lao.

“Thiên Nhân Hợp Nhất, dung nhập thiên địa! Tiểu tử được lắm, tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi tâm cảnh như vậy!” Một giọng nói lạnh lùng dường như truyền tới từ trong Cửu U.

Diệp Viễn có thể cảm nhận được khi giọng nói này xuất hiện thì vài luồng hơi thở khác liền rút đi như thủy triều, tựa như hoàn toàn chưa từng xuất hiện.

“Quá khen, ta tới đây tìm người, các người tiếp tục giấc ngủ của mình đi, đừng tới làm phiền tiểu gia.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Ha ha ha, hay cho một tên tiểu tử ngạo mạn! Có điều, ngươi quả thật có năng lực để ngạo mạn! Lão phu đã sống mấy vạn năm cũng chưa thể đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Thật không biết ngươi tu luyện thế nào! Tiểu tử, chúng ta làm vụ giao dịch đi.” Giọng nói lạnh lùng kia đột nhiên chuyển chủ đề.

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không có hứng thú, cứ việc chơi đi, đừng cản trở tiểu gia làm việc!”

Diệp Viễn biết chắc chắn người này tu vi thông thiên. Nhưng hắn cũng biết, trong địa lao này có lực lượng cấm chế vô cùng đáng sợ.

Những tên này thoạt nhìn đáng sợ, nhưng cũng chỉ là dọa người.

“Hừ! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Lẽ nào ngươi cho rằng lão phu thật sự không làm gì được ngươi sao?”

Đột nhiên, một luồng khí tức đáng sợ truyền tới từ nơi sâu trong địa lao. Hồn lực khổng lồ trực tiếp bỏ qua cấm chế mà phát động thế tấn công về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn chỉ cười lạnh một tiếng nhưng không hề động đậy.

Dùng thần hồn công kích đối phó với hắn? Đây rõ ràng là tự tìm cái chết.

“A!”

Quả nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Luồng thần hồn công kích đó tới nhanh mà đi càng nhanh hơn.

Với một đòn này, đối phương đã bị thương nặng.

Cũng may cấm chế có thể ngăn cản phần lớn hồn lực, nếu không lúc này đối phương nhất định sẽ phải nhận kết cục hồn phi phách tán.

Lần này, Diệp Viễn rõ ràng cảm giác bầu không khí trong địa lao đã trở nên có chút khác thường.

Vốn người khác thấy vẻ kiêu ngạo như vậy của Diệp Viễn đều sẽ bày ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Nhưng lúc này, dễ nhận thấy từng người trong phòng giam đều lộ ra vẻ bất an không thôi.

Diệp Viễn cười cười: “Bây giờ đã thành thật rồi hả? Không biết đã bị trấn áp bao nhiêu năm mà còn giả bộ, đáng đời!”

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai? Với cảnh giới của ngươi sao có thể chống đỡ được công kích thần hồn của ta?”

Giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên, nhưng hiển nhiên đã yếu đi nhiều. Rất rõ ràng, một đòn vừa rồi khiến hắn ta khó chịu vô cùng.

“Ngao Khiên! Tên tiểu tử ngươi đã thật sự trưởng thành rồi. Lại có thể trà trộn vào trong địa lao của tộc Bạch Hổ!” Lúc này, giọng nói của Long Đằng đột nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK