Thế nhưng đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ mà thôi.
Khi đạt đến được cảnh giới như Tả Thanh thì sẽ biết cách biệt giữa Đan Đế sơ cấp và Đan Đế cao cấp lớn đến mức nào.
Hắn đã tốn thời gian ba trăm năm mới đột phá được từ Đan Đế sơ cấp lên đến Đan Đế cao cấp. Còn Cơ Thanh Vân hiện giờ chẳng qua mới chỉ mới bước chân vào cảnh giới Đan Đế.
Điều đó có nghĩa rằng trong suốt quãng thời gian ba trăm năm qua, Diệp Viễn chỉ dậm chân tại chỗ.
Tả Thanh mất ba trăm năm tu luyện gian nan vất vả, nếu ngay cả một Cơ Thanh Vân dậm chân tại chỗ cũng không đánh lại được thì có thể đập đầu vào miếng đậu phụ chết quách đi cho rồi.
Hắn nói những lời đó không nhằm mục đích gì khác ngoài tâng bốc Diệp Viễn lên chín tầng mây, rồi sau đó diệt thần ngay trước mặt tất cả mọi người.
Chỉ cần có thể đánh bại Cơ Thanh Vân là hắn sẽ nhận được vinh quang vô hạn cũng như bước lên một vị thế khác. Và tất nhiên còn có vô vàn tài nguyên đang đón chờ nữa.
Trên thần đàn cao vời vợi, địa vị của Thanh Vân Tử đã tăng lên không biết bao nhiêu lần so với thời kỳ mới bước vào cảnh giới Đan Đế ba trăm năm trước.
Chém giết khắp Vân Cao Thành cũng chỉ coi là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.
Nhưng ba trăm năm sau, Thanh Vân Tử đã thực sự là một nhân vật đỉnh cao.
Việc kéo Cơ Thanh Vân xuống khỏi vị trí mà hắn đang đứng vào lúc này có ý nghĩa lớn lao hơn năm xưa rất nhiều.
Tuy phải dùng đến mánh khóe, thủ đoạn để giành chiến thắng, nhưng ai bảo Cơ Thanh Vân dám xuất hiện tại Vân Cao Thành một cách ngông nghênh như vậy chứ?
Diệp Viễn nhếch miệng cười làm cho Tả Thanh có chút run sợ.
Đối với Tả Thanh thì Cơ Thanh Vân là cơn ác mộng đeo bám hắn suốt cả đời.
Sau trận chiến năm xưa, Cơ Thanh Vân liền lên như diều gặp gió, một bước lên trời, chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã lên tới đỉnh cao của giới luyện dược ở Thần Vực.
Còn hắn ta, tuy không đến mức trở nên chìm nghỉm giữa người đời, nhưng bao nhiêu năm qua hắn vẫn mãi không thể nào đột phá được cảnh giới Đan Đế đỉnh phong.
Bước đột phá này thực sự quá khó khăn.
“Ba trăm năm rồi, ngươi vẫn kém cỏi không làm nên được trò trống gì như xưa! Ngươi có dám chắc là muốn đấu đan với ta không?” Diệp Viễn đứng chắp tay sau lưng, khẽ cười, nói.
Thấy dáng vẻ bình chân như vại của Diệp Viễn, tim Tả Thanh đập như trống dồn.
Quả thực, Thanh Vân Tử có uy danh quá to lớn, hơn nữa uy danh của hắn còn được xây dựng lên qua từng trận thắng áp đảo.
Nhưng nghĩ tới cảnh giới hiện tại của Diệp Viễn là Tả Thanh lại thấy yên tâm hơn hẳn.
Chắc chắn hắn chỉ đang cố tình làm ra vẻ huyền bí mà thôi.
“Ngài nói gì lạ vậy, được Thanh Vân Tử đại nhân chỉ bảo cho là vinh hạnh tột cùng của Tả mỗ.” Tả Thanh cười đáp.
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Thôi được rồi, cho ngươi được toại nguyện. Nói thực ta cũng có hơi nhung nhớ cảm giác năm xưa khi bước chân đến Vân Cao Thành này!”
Nghe những lời Diệp Viễn và Tả Thanh nói, Cổ Việt chỉ ước sao kiếm được tảng đá để đâm đầu vào mà chết.
Rõ là hắn đã khoe khoang khoác lác trước mặt Thanh Vân Tử đại nhân! Đúng là hắn đã khoe khoang khoác lác trước mặt Thanh Vân Tử đại nhân!
Là ai đã cho hắn mượn lá gan mà hắn dám khoe khoang khoác lác trước mặt Thanh Vân Tử đại nhân?
Xưa nay, Cổ Việt luôn tự tin quá mức, thực sự cho rằng mình có thể vượt mặt Thanh Vân Tử.
Thế nhưng, ngay đến đồ đệ của Thanh Vân Tử đại nhân hắn còn không thắng nổi…
“Sư phụ, hắn… hắn là Thanh Vân Tử đại nhân thật sao?” Cổ Việt kéo Tiêu Như Yên, mặt dày mày dạn hỏi.
Tiêu Như Yên hất tay hắn ra, cười đáp: “Chứ không thì ngươi nghĩ là ai?”
“Chát chát!”
Cổ Việt tự vả lên mặt mình hai cái thật mạnh, nói: “Cho chừa cái tội có mắt không tròng này! Cho chừa cái tội không coi ai ra gì này! Sư phụ, người nhất định phải nhận ta làm đồ đệ đấy! Cổ Việt ta phải bái người làm sư phụ cho bằng được!”
“Chuyện này bản cô nương không quyết định được, chính ta đây còn chưa xuất sư nữa là!” Tiêu Như Yên trả lời hờ hững.
…
“Ha ha ha, ta biết ngay là Thanh Vân Tử đại nhân sẽ không ngã xuống một cách dễ dàng như vậy mà!”
“Sự ra đi của Thanh Vân Tử đại nhân là một mất mát to lớn cho giới luyện dược ở Thần Vực, năm xưa ta còn cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này suốt một thời gian dài! Không ngờ rằng ngài ấy lại có thể trọng sinh!”
“Thanh Vân Tử đại nhân là mục tiêu mà chúng ta hướng tới suốt cả cuộc đời, mới đầu hay tin ngài ấy qua đời, ta phải nói là gần như suy sụp. Không ngờ, không ngờ là ngài ấy chưa chết thật!”
Có rất nhiều luyện dược sư, nhất là những người trẻ tuổi đều hăng hái hẳn lên.
Ai nấy đều tỏ ra kích động khi biết được Diệp Viễn chính là Cơ Thanh Vân.
Trong giới luyện dược, Diệp Viễn là nhân vật mang tính biểu tượng một cách tuyệt đối. Khác với những Đan Đế đỉnh phong có danh tiếng lâu đời, hắn thăng cấp lên Đan Đế đỉnh phong khi tuổi đời còn quá trẻ.
Và việc chiến thắng khắp Vân Cao Thành trong những tháng năm trẻ người non dạ ấy biến hắn trở thành người đứng đầu trong suốt mười vạn năm qua, thành thần tượng của vô số những luyện dược sư thiên tài.
Người bình thường sẽ khó có thể tưởng tượng ra được niềm cảm xúc dâng trào khi thần tượng mình ngỡ đã mất nay quay trở lại.
Đám người Ngao Khiên cũng ngạc nhiên khi thấy đám đông trở nên phấn khích.
Bọn hắn đều là những nhân vật thuộc thế hệ đi trước, đã trải qua quá nhiều sóng gió. Nhưng bọn hắn lại chưa bao giờ thấy người nào ở Thần Vực lại có được sức ảnh hưởng lớn đến thế này.
Hôm nay, ngay cả một lão quái vật đã sống đến bốn vạn năm như Ngao Khiên cũng cảm thấy được mở mang tầm mắt.
Còn Tả Thanh thì lại thầm cười khẩy trong lòng.
Ta thật muốn nhìn vẻ mặt của các ngươi khi ta giẫm thần tượng của các ngươi xuống dưới lòng bàn chân.
Diệp Viễn của hiện tại đã không còn là Cơ Thanh Vân của trước kia nữa.
Nghĩ bụng, Tả Thanh lại lên tiếng: “Thanh Vân Tử đại nhân, hay là chúng ta chơi lại trò chơi năm xưa một lần nữa nhỉ?”
Diệp Viễn ngớ người, sau đó bật cười lên tiếng: “Hiện tại thân phận của ngươi đã khác, nếu lại làm loại chuyện mất mặt như vậy thì không hay đâu?”
“Ha ha, chỉ là thêm chút vui vẻ thôi mà.” Tả Thanh ưỡn ngực tự tin nói.
“Được thôi, bản thân ngươi đã muốn được mất mặt thì tùy ngươi vậy. Có điều, hai người chúng ta đấu đan thì ai đứng ra làm người phân xử đây?” Diệp Viễn thắc mắc.
Tả Thanh ngây ra, hắn chưa hề nghĩ tới điều này.
Với thân phận của hai người bọn họ thì quả thực người bình thường không gánh vác nổi vai trò người phân xử.
“Chẳng hay lão phu có tư cách để làm người phân xử hay không?” Đúng vào lúc này, một giọng nói già nua chợt vang lên giữa đám đông.
Ai nấy đều dáo dác tìm kiếm giọng nói kia, chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ, dáng vẻ thần tiên thoát tục đứng giữa mọi người.
Tả Thanh nhìn chăm chú, ngạc nhiên đáp: “Thì ra là Hám Thanh Tử đại nhân, đương… đương nhiên là ngài có tư cách rồi!”
Hám Thanh Tử là luyện dược sư tu luyện đơn lẻ, không theo môn phái nào. Nhưng hắn nổi tiếng là người chí công vô tư, và có uy danh cực cao trong giới luyện dược.
Hiển nhiên không ai thích hợp làm người phân xử hơn hắn.
Thấy Hám Thanh Tử thì Diệp Viễn bật cười nói: “Lão già sắp gần đất xa trời như ngươi mà cũng đến đây hóng chuyện tìm vui cơ à.”
Hám Thanh Tử thong dong bước lên lôi đài, cười đáp: “Loại chuyện lớn như Vạn Cổ Dược Viên mở ra này, thử hỏi có luyện dược sư nào là không động lòng đâu chứ? Lão phu chỉ không ngờ ngươi lại trở về thôi.”
Diệp Viễn cười nói: “Về rồi đây. Có những việc nhất thiết phải làm. Không ngờ ngươi cũng sẵn lòng tham gia vào mấy chuyện vặt vãnh tầm thường này mà không sợ danh tiếng bị mai một.”
Hám Thanh Tử nghe vậy thì cười phá lên: “Ngươi nhìn vẻ mặt của đám đông bên dưới mà xem, chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng đây chỉ là chuyện vặt vãnh tầm thường thôi sao? Huống chi bao nhiêu năm rồi không gặp, lão phu cũng rất tò mò không biết liệu đan đạo của ngươi có thật sự thụt lùi hay không.”
Diệp Viễn nhún vai: “Được thôi, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có lão là thích hợp nhất. Bắt đầu đi nào!”
Hám Thanh Tử và Diệp Viễn trò chuyện vui vẻ, bỏ mặc phó thành chủ Tả Thanh của Vân Cao Thành đứng một bên không thèm đoái hoài gì đến khiến hắn vô cùng bực bội.
Nhưng hắn cũng biết, tuy Hám Thanh Tử chuyện trò vui vẻ với Diệp Viễn nhưng chắc chắn trong chuyện phân xử, hắn sẽ không thiên vị bên nào.