“Sáu trăm vạn Thần Nguyên Thạch, trả tiền đi.” Diệp Viễn không thèm để ý vẻ kinh ngạc của Trần Bưu, thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, tròng mắt Trần Bưu tròn xoe.
“Sáu… sáu trăm vạn? Ngươi chỉ tùy tiện ấn mấy lần mà sáu trăm vạn? Ngươi đây là cướp tiền!” Trần Bưu giật mình nói.
Diệp Viễn nhìn ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tùy tiện ấn mấy lần? Vậy thì hay là ta trả cái đồ chơi này về cho hắn, ngươi xem ngươi có bản lĩnh lấy ra hay không?”
Vừa nói, lòng bàn tay Diệp Viễn hơi nâng lên một chút, một con tiểu trùng tử trong suốt xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.
Diệp Viễn hạ cấm chế cho con tiểu trùng này, khiến nó không thể bỏ chạy.
Tiểu trùng tử kia đi loạn ở xung quanh cấm chế, khiến mọi người nhìn thấy đều hít một hơi khí lạnh.
Ninh Tư Ngữ cười lạnh nói: “Con trùng này gọi là Vạn Thi Phệ Gân Trùng, là một loại trùng sống ở trong cổ mộ của cường giả Thượng Cổ, thích nhất là khống chế kinh mạch của võ giả. Hơn nữa, một khi đi vào trong kinh mạch, giống như giòi ở trong xương, rất khó ép chúng nó ra ngoài! Toàn bộ ngoại thành, trừ Diệp dược sư ra, ai cũng không cứu được hắn! Sáu trăm vạn mua một cái mạng, ngươi còn chê đắt?”
Diệp Viễn có chút bất ngờ nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, không ngờ được nha đầu này lại hiểu biết như thế.
Hắn vừa rồi là nghe Vô Trần nói mới biết được thứ đồ chơi này gọi là Vạn Thi Phệ Gân Trùng.
Thực ra Ninh Tư Ngữ còn kinh ngạc hơn so với Diệp Viễn, Vạn Thi Phệ Gân Trùng này nàng có biết, những cũng biết nó cực phiền phức.
Cho dù là sư tôn nàng đến, cũng chưa chắc có thể nắm chắc ép được thứ đồ chơi này ra ngoài.
Không ngờ được, Diệp Viễn chỉ ấn mấy lần trên người người kia, đã ép được thứ này ra ngoài.
Công lực bậc này, đơn giản là không thể tưởng tượng được.
Sắc mặt Trần Bưu đại biến, trầm giọng nói: “Lão tử không trả! Ngô Chiếu, đây là mạng của ngươi, tự ngươi trả tiền!”
Vẻ mặt Ngô Chiếu đau khổ nói: “Ta… ta không có nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy.”
Trần Bưu cười lạnh nói: “Vậy thì không liên quan đến ta! Chúng ta đi!”
Trần Bưu vung tay lên, liền muốn đưa người rời khỏi.
Nhưng mà Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Ngươi dẫn người đến khám bệnh, đương nhiên là ngươi trả tiền!”
Trần Bưu cười lạnh một tiếng, nói: “Lão tử chính là không trả tiền, ngươi có thể làm gì ta?”
“Sưu!”
Đột nhiên, Diệp Viễn đấm ra một quyền, chỉ là một quyền này dưới mắt Trần Bưu chậm giống như con rùa.
Một tên Quy Khư sơ kỳ mà thôi, cũng dám động võ với mình?
Hắn cũng vung mạnh một quyền đánh về phía Diệp Viễn.
Một quyền này của hắn, khí thế lớn, lực trầm, cho dù không giết được Diệp Viễn, cũng đủ cho hắn dưỡng thương thời gian dài.
Mấy người Đinh Tùng cũng là đứng nhìn Diệp Viễn rồi cười trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên là cảm thấy Diệp Viễn có chút không biết tự lượng sức mình.
Nhưng mà khóe miệng Mạnh Hỏa lại hiện lên một nụ cười nhạt, hắn đã từng giao thủ với Diệp Viễn, biết được thân pháp Diệp Viễn quỷ dị.
“Ầm!”
Ngay lúc hai quyền gần như giao nhau, quả đấm của Diệp Viễn quỷ dị biến mất không thấy đâu nữa, mà trực tiếp xuất hiện trước mặt Trần Bưu, đánh hắn bay ra ngoài.
Một quyền này, trực tiếp đánh cho khuôn mặt Trần Bưu máu thịt be bét, một hồi lâu còn không phục hồi được tinh thần.
“Mạnh Hỏa, giam gia hỏa này lại, để đại đương gia của bọn họ mang Thần Nguyên Thạch tới chuộc người.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Vẻ mặt Mạnh Hỏa hưng phấn, trực tiếp đi lên phong bế thần hải của Trần Bưu, muốn giam hắn lại.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn một màn này, đều cảm thấy có phải là mình hoa mắt rồi không.
Một tên Quy Khư sơ kỳ, chỉ một quyền mà đánh Quy Khư hậu kỳ ngơ luôn rồi!
Diệp dược sư này, là chân nhân bất lộ tướng!
Chờ Trần Bưu phản ứng lại thì đã bị Mạnh Hỏa chế trụ, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy một tia khủng hoảng.
“Ta… ta có tiền! Ta trả thù lao! Ta trả thù lao!”
Trong lòng Trần Bưu rỉ máu, vốn tưởng rằng đã nắm chắc nhiệm vụ này, không ngờ được, thế mà lại biến thành dạng này.
Tiểu tử kia, vừa rồi đã làm cái gì, vì sao quả đấm của hắn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa?
Diệp Viễn không thèm để ý hắn, thản nhiên nói: “Không có tiền có thể cút đi, nơi này của ta cũng không phải là mở Từ Thiện Đường.”
Đinh Tùng cũng không để bụng, cười mà như không cười nói: “Không phải chỉ là sáu trăm vạn Thần Nguyên Thạch thôi sao, thứ ông chủ Tiền chúng ta có chính là tiền.”
Hoàng Hạo Nhiên cũng nói: “Sáu trăm vạn mà thôi, không đắt lắm.”
Diệp Viễn liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Người này trời sinh thần hồn không trọn vẹn, hai ngàn vạn; đây là Đức Ích Đường đúng không? Năm nghìn vạn! Còn có bên kia, theo thứ tự là một nghìn vạn và một nghìn ba trăm vạn. Muốn khám bệnh, chuẩn bị đủ Thần Nguyên Thạch. Không có tiền, mời đi.”
“Si…”
Những người vây xem nghe được khí lạnh quất thẳng tới, đây… đơn giản là nói giá trên trời.
Khám bệnh mà muốn năm nghìn vạn?
Năm nghìn vạn, đối với một cường giả Quy Khư mà nói, nhất định chính là con số thiên văn.
Ông chủ Tiền nghe thấy giá hai nghìn vạn, cũng là nhe răng trợn mắt, đây dường như là toàn bộ tài sản của hắn.
Có điều hắn quyết tâm liều mạng, nói: “Chỉ cần Diệp dược sư có thể cứu con trai ta, hai nghìn vạn thì hai nghìn vạn!”
Thiên Hương Lâu và Ngũ Vị Các cân nhắc một chút, cũng đồng ý.
Chỉ là giá năm nghìn vạn, đã dọa sợ Hoàng Hạo Nhiên.
Cho dù hắn bán mình đi, cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy!
Diệp Viễn không thèm quan tâm hắn, trực tiếp nói với ông chủ Tiền: “Ngươi đi xoay tiền trước, khiêng con trai ngươi vào đi.”
Ông chủ Tiền đang muốn đồng ý, lại nghe Đinh Tùng nói: “Đợi đã! Hai nghìn vạn cũng không phải là con số nhỏ, vạn nhất ông chủ Tiền đem tiền thù lao đến, ngươi lại không chữa được hết bệnh của Tiền Bình, thì làm thế nào?”
Diệp Viễn lạnh lùng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi đây là đang chất vấn ta?”
Đinh Tùng không khỏi cứng lại, nghi ngờ Luyện Dược Sư, đây chính là tối kỵ.
Nếu đã đi cầu chữa bệnh, đương nhiên phải tin tưởng đối phương.
Ông chủ Tiền thấy thế, cắn răng nói: “Diệp dược sư cứ việc chữa, bây giờ ta đi xoay tiền!”
Nói xong, ông chủ Tiền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Sau đó, Diệp Viễn đưa Tiền Bình đi vào nội đường, trong đại sảnh lập tức ầm ĩ nghị luận.
“Ôi mẹ ơi, khám bệnh này… cũng quá đắt đi? Đây là muốn táng gia bại sản!”
“Ngươi biết cái gì! Diệp dược sư đây là đang hạ mã uy của bọn họ! Những người này rõ ràng là tới để đập quán, đương nhiên phí hắn thu sẽ cao!”
“Cũng không hẳn vậy! Người mấy phe thế lực này đưa đến, cũng đều là nghi nan tạp chứng nổi danh nam thành! Nếu dễ chữa khỏi như vậy thì đã sớm chữa khỏi rồi!”
…
Khoảng hai canh giờ sau, Diệp Viễn đưa Tiền Bình từ nội đường đi ra.
Ánh mắt Ninh Tư Ngữ ở phía sau tràn đầy chấn động.
Rõ ràng, tất cả mọi chuyện phát sinh ở nội đường khiến cho nàng triệt để khiếp sợ.
“Cha… cha!” Tiền Bình dùng giọng nói trúc trắc, gọi ông chủ Tiền.
Toàn thân ông chủ Tiền chấn động, trong nháy mắt nước mắt tràn mi.
Con của hắn, thật sự được chữa khỏi rồi!
Lúc này, ánh mắt Tiền Bình lấp lánh có thần, hoàn toàn khác với dáng dấp ngốc nghếch trước kia!
“Bình… Bình Nhi! Con… con không sao thật rồi?” Đến bây giờ ông chủ Tiền vẫn còn có chút không dám tin.
Tiền Bình gật đầu nói: “Diệp dược sư thật sự giống như thần tiên vậy! Hắn đã bù đắp thần hồn cho con, con trai bây giờ… chính là không khác gì với người thường!”
“Tốt! Tốt! Thực sự quá tốt rồi!” Nước mắt ông chủ Tiền rơi đầy mặt, tâm nguyện bao nhiêu năm, vào giờ khắc này cuối cùng cũng viên mãn.
Thần hồn Tiền Bình không trọn vẹn, nhưng mà vẫn có ký ức mấy năm.
Hai cha con ôm nhau khóc, tất cả mọi người nhìn thấy ai cũng lã chã rơi lệ.
Bọn họ cũng biết, ông chủ Tiền vì hôm nay, đã tốn không biết bao nhiêu tinh lực và giá lớn!
“Cha, từ hôm nay trở đi, con trai nhất định là tận hiếu dưới gối hai người! Bình Nhi, nhất định sẽ không để cho cha thất vọng!” Tiền Bình khóc to nói.