“Thực lực người này có thế so với Vô Lượng cảnh đỉnh phong, nếu chúng ta rơi vào vùng độ kiếp của hắn, nhất định sẽ bị sét đánh chết!” Trương Thiên Dực không cam lòng nói.
Hắn cảm thấy mình còn chưa tới cực hạn, hẳn là còn có thể xông lên phía trước thêm một lần.
Nhưng lúc này Diệp Viễn bất ngờ độ kiếp đã triệt để làm rối loạn dự tính của hắn.
“Thực ra cũng nên sớm dự liệu đến chuyện này, lấy thực lực của Diệp huynh, đi vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì sao có thể không đột phá đến Vô Lượng cảnh? Đến giờ hắn mới đột phá đã là ngoài dự định của ta rồi.” Hàn Phong nói.
Bị cắt ngang thì cũng đã cắt ngang rồi, Hàn Phong không để ý lắm.
Lần này tiến vào Thái Cố Lịch Nguyên Trì, hắn đã nhận được rất nhiều, đã sẳp đột phá Vô Lượng cảnh tầng chín.
Hơn nữa, hắn cỏ thể cảm nhận được, nước ao đã có cải tạo cực lớn đối với thân thể mình, sau này tu luyện hẳn sẽ nhanh hơn hẳn khi xưa.
Lần này đột nhiên thả ra sáu danh ngạch, với hắn mà nói quả đúng là nhặt được báu vật.
“Diệp Viễn hắn đang làm gì vậy? Người này… không phải là muốn đối kháng thiên kiếp đi?” Nạp Lan Hồng kinh ngạc nói.
Long uy cường đại phóng lên cao, Diệp Viễn chậm rãi giơ tay lên, hẳn là muốn thi triển võ kỹ cực mạnh.
Mấy vị thiên tài đứng bên thấy thế đều sợ ngây người.
Bọn họ tự xưng là thiên tài, cũng không quá để ý thiên kiếp, nhưng còn không cuồng vọng đến độ muốn đối kháng thiên kiếp.
Trông Diệp Viễn thế này, có vẻ hắn không quá để mắt đến thiên kiếp!
Lấy thực lực của Diệp Viễn bây giờ, độ chín đạo thiên kiếp thứ năm cũng không hề có áp lực, cho dù là thiên kiếp đột phá đại cảnh giới.
“Ầm!”
Một thức Bàn Long Phá Thiên chưởng bay lên trời, xông thẳng về phía kiếp vân còn chưa hình thành xong.
Lực lượng của Chân Long cực lớn mang theo khí thế chưa từng có xông thẳng lên trời!
Ngay khi mọi người còn đang trợn mắt há mồm, kiếp vân bị một chưởng này đánh tan.
“Trời đất ạ! Rốt cuộc người này là thứ quái thai gì, một chưởng lực có thể mạnh đến độ này! Lẽ nào ở trên đại hội thi đấu, hắn chưa xuất hết lực?” Dương Tiêu kêu lên quái dị.
Một thức Bàn Long Phá Thiên Chưởng, không hề kém cạnh khi so với chân ý vô thượng Phá Trường Không bậc năm.
Loại võ kỹ như Phá Trường Không, có thể lĩnh ngộ chút xíu đã là cảm tạ trời đất, không ngờ Diệp Viễn còn có chiêu này nữa.
Nhưng mà thực ra Dương Tiêu hiểu lầm Diệp Viễn rồi, kỳ thực, trong lúc tranh tài, uy lực của Phá Trường Không đích thực cao hơn Bàn Long Phá Thiên chưởng.
Nhưng hai ngày này ngâm mình trong nước ao, lực lượng của thân thế Diệp Viễn đã mạnh hơn cũ mấy lần.
Diệp Viễn đã phát hiện, năng lượng trong ao này, đại bộ phận đều bị dùng để rèn luyện thân thể, còn nguyên lực thì tăng khá chậm.
Võ kỹ của Long tộc không hoàn toàn trông vào trình độ lĩnh ngộ Long Ba mà còn trông vào độ mạnh của thân thể, cái này tương đối giống như nguyên lực của võ giả và chân ý vô thượng vậy.
Hiện tại, thân thế Diệp Viễn đã cường đại hơn cũ mấy lần, uy lực của một chưởng Bàn Long Phá Thiên dĩ nhiên cũng sẽ cường đại lên rất nhiều.
Dương Tiêu thấy Bàn Long Phá Thiên Chưởng I, chính là loại chưởng lực đã được cường hóa rồi.
Thiên kiếp ngũ cửu, kiếp vân không dễ dàng bị đánh tan như vậy.
Rất nhanh, kiếp vân trên không trung lại ngưng tụ lần nữa, mà hiển nhiên, lần này còn mạnh hơn lần trước.
Nhưng Diệp Viễn chẳng hề để tâm, lại vung tay đánh một chưởng Bàn Long Phá Thiên lên trời cao.
Trong ao nước này, Diệp Viễn có cảm giác như được trở về trong cơ thể mẹ, có một nguồn khí lực không bao giờ sử dụng hết.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm…