Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Luyện dược sư Nhân tộc đâu rồi?

“Luyện dược sư Nhân tộc ở đâu? Mau ra ngay đây cho bản tọa!”

Giọng quát tháo thô lỗ làm rung chuyển cả tòa nhà.

“Đừng gào lên nữa, ta ở đây.”

Diệp Viễn lững thững bước ra, Liễm Thu rón rén đi phía sau lưng hắn, nỗi lo lắng dâng đầy trong ánh mắt.

Lê nhìn Diệp Viễn với vẻ khinh miệt.

“Tên tiểu tử Sa Nhất kia mụ mị hết đầu óc rồi hay sao mà lại tìm một tên nhãi ranh như nhà ngươi về đây? Định đem tộc Giao nhân chúng ta ra làm trò tiêu khiển đấy à? Bản tọa đã hứa với Vương thượng là sẽ luyện chế Tử Hư Khí Linh Đan cho Tầm Nhi rồi. Tên tiểu tử Sa Nhất này khi không lại muốn sinh sự hả?”

Giọng nói của Lê như tiếng chuông vang làm mọi người đinh tai nhức óc.

Nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ đó không hề giống người làm công việc luyện đan cẩn thận tỉ mỉ.

Diệp Viễn điềm nhiên đáp: “Ngươi muốn nói là tiêu khiển cũng được thôi, nhưng chẳng hay… liệu ngươi có đủ năng lực để cho ta làm trò tiêu khiển hay không đây?”

Dựa vào cảm nhận của mình, từ đầu Diệp Viễn đã biết có không ít người đang rình rập quanh đây.

Hắn biết rằng nếu như mình không thể hiện chút bản lĩnh thì đám người này sẽ thực sự không coi mình ra gì.

Thế là Diệp Viễn bèn hạ quyết tâm dạy dỗ lão già này một bài học, để người của tộc Giao Nhân biết được thực lực đan đạo của hắn đáng sợ ra sao.

“Ôi chao! Dăm ba tuổi đầu mà mạnh miệng quá nhỉ! Tên tiểu tử lông cánh chưa mọc thẳng hàng như nhà ngươi lại dám lớn lối như vậy? Ta tưởng tên tiểu tử Sa Nhất kia mời được bậc cao nhân thần thánh phương nào về, giờ gặp được ngươi thì ta chẳng buồn động tay nữa. Tiểu tử kia, nhân lúc tâm trạng của bản tọa còn đang vui vẻ, ngươi hãy cuốn xéo khỏi tộc Giao Nhân đi, bằng không thì vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến chuyện thoát thân được!” Giọng Lê hằm hè.

Diệp Viễn cười nói: “Sao nào? Ngươi là quan đại tư tế của tộc Giao Nhân mà lẽ nào lại sợ một vãn bối hậu sinh như ta ư?”

Lê trợn trừng đôi mắt cá, gắt lên: “Sợ ư? Xem ra tên tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi!”

Diệp Viễn chẳng buồn đếm xỉa đến ông ta, thản nhiên nói: “Không sợ thì chúng ta làm một ván cá cược không?”

“Cược với bản tọa? Này tiểu tử, bản tọa cược tính mạng của ngươi, ngươi có dám hay không?” Lê cười khẩy.

“Gì mà không dám? Nếu như ta thua thì cái mạng này ngươi cứ lấy. Nếu như ngươi thua thì hãy quỳ xuống dập đầu trước bản thiếu ba cái thật kêu, bái ta làm sư phụ, thế nào?”

Thấy dáng vẻ cầm chắc chiến thắng của Diệp Viễn, Lê không tài nào nhẫn nhịn được, quát rống lên: “Đấu thì đấu, bản tọa lại sợ tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như nhà ngươi hay sao?”

Nói rồi, ông ta đảo cặp mắt cá, cười mỉa mai: “Tiểu tử, ngươi bẫy bản tọa đấy à? Ngươi đừng có nói với ta là thi đấu luyện chế đan dược của nhân loại nhé. Khoản đó bản tọa không biết đâu đấy.”

Các luyện dược sư của Hải tộc có thể luyện yêu đan thành công đã là rất giỏi.

Bắt họ luyện chế đan dược của nhân loại là chuyện bất khả thi.

Diệp Viễn chẳng hề bận tâm mà rằng: “Thi đấu yêu đan! Còn đan phương như thế nào thì ngươi cứ chọn.”

Mặt Lê sa sầm, điệu bộ của Diệp Viễn hoàn toàn không coi ông ta ra gì.

Là quan đại tư tế, làm sao ông ta chịu nổi sự khích bác đó?

“Ha ha ha, tiểu tử ngông cuồng! Để bản tọa chọn đan phương thì ngươi đừng có mà hối hận!” Lê giận điên người trước thái độ của Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhún vai nói: “Trong từ điển của bản thiếu không có hai chữ hối hận. Cứ chọn đan phương mà ngươi thành thạo nhất, đối với bản thiếu thì chẳng hề gì.”

“Được, giỏi lắm! Ngươi đã tự tin như vậy thì hãy đấu Yêu Toàn Đan đi! Đừng trách bản tọa bắt nạt người, nếu như ngươi không biết phối phương thì lão phu có thể cho ngươi thời gian ba ngày để suy ngẫm.” Lê đáp.

Diệp Viễn nghe thấy vậy thì lấy làm mừng, tính tình lão già này có hơi nóng nảy, nhưng suy nghĩ cũng hết sức trong sáng giống như Sa Nhất vậy, còn cho hắn thời gian ba ngày để suy nghĩ về phối phương.

Nhưng Yêu Toàn Đan chỉ là một loại yêu đan cấp chín rất tầm thường chẳng có gì khó, dĩ nhiên là Diệp Viễn biết phối phương như thế nào.

Diệp Viễn lập tức buông giọng thờ ơ: “Không cần thiết, bắt đầu luôn đi.”

“Lạch cạch!”

Diệp Viễn tức thì sử dụng Long Hoàng Đỉnh để bắt đầu luyện chế.

Yêu Toàn Đan chỉ là yêu đan bình thường, trong rương đồ của Diệp Viễn không thiếu những linh dược cần thiết.

Hắn đã vét sạch cả Vạn Cổ Dược Viên, linh dược trong rương đồ nhiều vô số kể.

Chỉ cần không phải loại linh dược quá quý hiếm thì quả thực là hắn không hề thiếu.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, tròng mắt của Lê trợn lồi ra.

Chẳng lẽ trước khi luyện đan, không cần tắm gội xông hương, tập trung thiền định hay sao?

Đây… đây là kiểu luyện đan gì thế này?

Vả lại, khi ra ngoài, ông ta không mang theo linh dược để luyện chế ra Yêu Toàn Đan, lúc này chỉ biết đứng như trời trồng bên cạnh nhìn Diệp Viễn luyện đan mà thôi.

“Ha ha, các ngươi nhìn mà xem, luyện dược sư loài người đang múa rìu qua mắt thợ trước mặt quan đại tư tế kìa.”

“Quan đại tư tế là luyện dược sư hàng đầu của Hải tộc, tên loài người kia chẳng qua chỉ là Đạo Huyền tầng bảy, đấu với quan đại tư tế thì kém xa đi?”

“Chứ còn gì nữa! Nghe đâu đây là luyện dược sư loài người mà Sa Nhất đại nhân mời về, nói là sẽ luyện chế Tử Hư Khí Linh Đan cho thiếu chủ, làm thế chẳng hóa là làm bừa à?”

Lúc này, rất nhiều nha hoàn và hạ nhân cũng đã vây quanh.

Nhưng rõ ràng là họ chẳng đánh giá cao Diệp Viễn.

Họ không phải là luyện dược sư, nhưng cũng có chút ít kiến thức về việc luyện đan.

Họ chưa bao giờ từng thấy có luyện dược sư nào lại luyện đan một cách “thiếu chuyên nghiệp” ngay giữa đám đông như vậy.

“Ha ha ha, tên tiểu tử vô tri! Luyện đan như thế thì làm sao mà thành đan được, uổng phí một mớ linh dược cấp chín!” Lê phá lên cười đầy khinh miệt.

Diệp Viễn phớt lờ ông ta, tập trung vào việc luyện chế của mình, động tác liền mạch không ngừng.

Chẳng bao lâu sau, Lê đã không còn cười được nữa.

Nhìn dân lành nghề ra tay là biết ngay.

Thuật luyện đan của Diệp Viễn quá đẹp mắt khiến cho người ta phải mê mẩn.

Không chỉ đại trưởng lão mà đám nha hoàn hạ nhân vây quanh cũng không cười được nữa.

Họ đã hoàn toàn chìm đắm vào quá trình luyện đan của Diệp Viễn.

Diệp Viễn đã biến việc luyện đan khô khan trở thành một bữa tiệc đầy tính nghệ thuật.

Người hiểu thì biết thêm nhiều điều bổ ích, người không hiểu thì xem cho vui mắt.

Lê đã quên quăng chuyện tỉ thí lên tận chín tầng mây từ lúc nào, ông ta hoàn toàn bị thuật luyện dược của Diệp Viễn thu hút.

Cách thức luyện chế yêu đan không giống như của loài người, nhưng lại cho ra kết quả giống nhau.

Diệp Viễn vốn dĩ chẳng hề phân biệt nhân tộc hay yêu tộc.

Khi nghiên cứu đan dược ở kiếp trước, hắn luôn phân tích kết cấu nguyên thủy nhất của đan dược ra để nghiền ngẫm.

Không phải tự dưng mà hắn có được những kỹ năng cơ bản vững chãi ấy.

Đan đạo không không chia ra thành nhân đạo và yêu đạo.

Nắm vững được đại đạo đích thực thì có thể từ đó suy luận ra được rất nhiều thứ khác.

Công trình nghiên cứu về yêu đan của Diệp Viễn ở kiếp trước cũng đã đạt đến trình độ đỉnh cao.

“Hả? Thì ra việc khi luyện chế Yêu Toàn Đan đến thời điểm này phải giảm bớt cường độ lửa đi à?”

“À! Thì ra là vậy. Đến đây thì dùng cách ủ với lửa nhỏ để tinh chế đan dược, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”

Lúc này, Lê giống hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ, đứng kế bên đóng góp đủ mọi cung bậc cảm xúc, không còn bộ dạng hung hăng dữ tợn như lúc mới rồi.

Thuật luyện dược của Diệp Viễn đã đưa ông ta vào một thế giới khác.

“Ngưng!”

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Viễn, Lê mới hoàn hồn lại từ trong thế giới luyện dược kia.

Nhìn thấy siêu phẩm Yêu Toàn Đan trên tay Diệp Viễn, Lê không khỏi rùng mình, lúc này mới sực nhớ ra giao ước cá cược ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK