Đúng vào lúc này, hai bóng đen ở cách đó không xa bỗng nhiên vọt lên, hốt hoảng bỏ chạy.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, lại bẳn ra hai đạo kiếm khí!
Lại hai tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Diệp Viễn phủi phủi tay: “Xong rồi, xử lý sạch sẽ mấy tên tiểu tặc rình trộm này rồi, bây giờ đã có thể làm chính sự!”
Nói rồi Diệp Viên lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái cờ nhỏ, bất ngờ là đó lại chính là Huyền Thủy Kỳ mà Vi Tiếu đưa cho hắn lúc ở không gian Đại Diễn!
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly ngưng tụ nói: “Lại là một Huyền khí trận pháp!
“Ha ha, Ly Nhi thật có mắt nhìn!” Diệp Viễn cười nói.
“Huynh đây là muốn…” Nguyệt Mộng Ly hiếu kỳ nói.
“Lát nữa muội sẽ biết ngay.”
Nói rồi Diệp Viễn thôi thúc nguyên lực, Huyền Thủy Kỳ tỏa ra hào quang chói sáng!
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp lại lần nữa tập trung trước sơn môn, Hà Minh Đức ở vị trí đứng đầu, uy phong bá chủ không thế nghi ngờ.
Lâm Phong từ trong hàng ngũ đứng ra, hướng về phía u Vân Tông cao giọng nói: “Diệp Viễn, bạn cũ tới thăm ngươi, mà ngươi cũng không ra chào hỏi một tiếng, đây không phải đạo tiếp khách đâu!”
Nói xong, Lâm Phong cũng không gấp gáp, yên lặng chờ phản ứng của Diệp Viễn.
Nghe tiếng hét của Lâm Phong, Mạc Vân Thiên kinh ngạc nói: “Chúng ta trở lại cấn mật như vậy, Tử Thần Tông làm sao lại biết được là đệ đang chủ trì đại trận?”
Diệp Viễn cũng hơi có chút bất ngờ, có điều rất nhanh hắn đã phản ứng lại, cười nói: “Ha ha, người này Mạc sư huynh cũng quen biết, cũng đúng thật là bạn cũ!”
“Ta quen? A! Đệ nói là… Lâm Siêu?” Mạc Vân Thiên cũng phản ứng lại.
Diệp Viễn gật đầu cười nói: “Người này tâm cơ kín đáo thâm trầm, cũng đã chứng kiến biểu hiện của đệ ở trong bí cảnh, đoán được là đệ trở về cũng không có gì kỳ lạ.”
Lông mày Mạc Vân Thiên nhíu lại, hiển nhiên có ấn tượng rất sâu với tên Lâm Siêu này.
Có thể nói, hiện giờ nam vực hình thành bố cục như thế này, căn bản đều từ tên Lâm Siêu này mà ra!
“Như vậy xem ra, chủ ý lấy Thái Thượng trưởng lão và những người khác đến uy hiếp chúng ta thế nào cũng là do hắn đưa ra. Diệp sư đệ, đệ tuyệt đối đừng để mắc lừa!” Mạc Vân Thiên trầm giọng nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Ha ha, đệ sẽ đi gặp tên Lâm Siêu này!”
“Không được!”
“Không được!”
Diệp Viễn đang định rời đại trận, tất cả đệ tử u Vân Tông không hẹn mà cùng đồng loạt chặn đường ra của hẳn, không cho hắn ra ngoài.
“Diệp sư đệ, đệ là hi vọng cuối cùng của tông môn, lỡ như đệ có sơ suất gì, u Vân Tông sẽ hoàn toàn xong đời!”
“Đúng vậy, Diệp sư huynh, bọn họ làm như vậy rõ ràng là muốn ép huynh ra ngoài, huynh không thể để bị mắc lừa như vậy được!”
“Diệp sư huynh, chúng ta không thể để huynh đi vào chỗ chết!”
Đệ tử u Vân Tông thi nhau nói, tóm lại là biểu đạt ý tứ không muốn Diệp Viễn dễ dàng mạo hiểm.
Chính vào lúc này, thanh âm của Lâm Phong lại truyền tới lần nữa.
Chính vào lúc này, thanh âm của Lâm Phong lại truyền tới lần nữa.
“Diệp Viễn, bạn cũ có lời mà ngươi cũng không nể mặt hay sao? Lần này ta mang theo thành ý cực lớn tới, ngươi xem, Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong, Lạc tông chủ, Tiêu đường chủ, Lăng đường chủ của các người, ta đều mang đến cho ngươi rồi!”
Những lời này vừa nói ra, mặt ai cũng đều biến sắc.
Diệp Viễn nói: “Haha, xem ra đi hay không đi, không phải do ta quyết định
»X ‘a • III
nữa rồi!
Trên mặt những đệ tử U Vân Tông đều hết sức xoắn xuýt, nhưng lại không có ai dịch chuyển bước chân, rõ ràng trong lòng vẫn là không muốn để Diệp Viễn đi ra.
Nhưng mà tính mạng của đám người Thiên Phong, Lạc Thanh Phong cũng đáng lo, chúng đệ tử thật không biết phải làm sao nữa.