Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có ai còn sống khi đi tới Thông Thiên Giới không? Tại sao lại lưu lạc đến lãnh địa của Ma tộc làm nô lệ?” Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.

Nghe những lời của Long Chiến, trong lòng Diệp Viễn đã rất tức giận

Đám người này dù có chết cũng không muốn bảo vệ thế giới Tiên Lâm, thực sự là vô cùng ích kỷ.

Cảm nhận được sát ý trên người Diệp Viễn, Long Chiến không ngừng lo sợ.

“Lúc đó, chúng ta có tổng cộng có bảy người sống sót đi vào Thông Thiên giới, sau đó đều bị trọng thương. Chúng ta không phân biệt được phương hướng, cũng không biết đi bao lâu thì gặp được một đám buôn nô lệ. Lúc đó, thương thế của chúng ta vô cùng nghiêm trọng, cơ bản là không có sức để đánh trả. Sau vài lần giằng co thì đã bị bán cho Ma tộc. Lúc đó, bốn người trong số chúng ta bị giết chết. Hiện tại chỉ có ba người còn sống sót.” Long Chiến nói

Diệp Viễn cười lạnh nói: “Các người là người mạnh nhất thế giới Tiên Lâm, gặp chuyện thì một chút trách nhiệm cũng không có, thà chết cũng không chịu chống lại Ma tộc. Trăm tỉ sinh linh ở thế giới Tiên Lâm suýt chút nữa thì trở thành nô lệ của Ma tộc. Đây có lẽ chính là báo ứng của các ngươi.”

Hơn một trăm cường giả thần đạo gần như đã chết hết, đây có lẽ là ý trời.

Long Chiến nơm nớp lo sợ nói: “Vâng... Vâng...”

Diệp Viễn liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Trừ ngươi ra, những người khác đang ở đâu?”

Long Chiến nói: “Một người ở Vương thành Tạp Bằng, người còn lại ở Hoàng thành Đạt Lan. Còn về phần sống chết thế nào thì ta không biết.”

Diệp Viễn gật đầu, thản nhiên nói: “Muốn giải trừ ấn nô, phải xem biểu hiện sau này của ngươi.”

Vẻ mặt Long Chiến thất vọng, bất đắc dĩ nói: “Vâng, chủ nhân.”

Diệp Viễn không giải trừ ấn nô trên người Long Chiến là do hắn có suy tính.

Bỏ qua việc hắn rời khỏi thế giới Tiên Lâm, Long Chiến làm nô lệ đã mười vạn năm, thói hư tật xấu của nô lệ đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Hiện đại Long Chiến không còn là người đứng đầu một tộc như trước đây.

Hắn có thể sống tới hiện tại hẳn là vô cùng lõi đời.

Từ đầu đến đuôi hắn rõ ràng là một nô tài.

Loại người này một khi được giải trừ ấn nô thì chẳng biết được lúc nào hắn sẽ bán đứng mình.

“Ngươi ở Vương thành Tạp Bằng lâu như vậy, ta hỏi ngươi một việc. Trăm vạn năm trước, thành chủ của Vương thành Tạp Bằng là ai, hiện tại còn ở trong thành hay không?” Diệp Viễn đột nhiên hỏi.

Long Chiến sững sờ, lắc đầu nói: “Thành chủ của trăm vạn năm trước e là đã chết rồi?”

Tuổi thọ của ma tộc rất cao, rất khó chết.

Ma Quân cấp bậc cao, tuổi thọ hàng triệu năm, sẽ không dễ dàng chết.

Thế nhưng lãnh địa Ma tộc không thái bình như Nhân tộc, thậm chí là giữa hai tòa Vương thành cũng sẽ chinh phạt lẫn nhau.

Thành thủ chết trận cũng là chuyện thường tình.

Lấy Vương thành Tạp Bằng làm ví dụ, nếu ở đây có người đạt đến cảnh giới Ma Quân, hắn sẽ đi khiêu chiến với thành chủ.

Chỉ cần có thể giết được thành chủ thì hắn chính là thành chủ mới.

Cho nên, thủ lĩnh của lãnh địa Ma tộc luôn thay đổi rất nhanh.

Trong vòng trăm năm thậm chí có thể đổi mấy lần thành chủ Vương thành.

Vậy nên rất khó để xác minh thành chủ của trăm vạn năm trước.

Nhưng chính bởi thế nên Ma tộc mới mạnh mẽ như vậy, sức chiến đấu vượt xa nhân loại.

Các võ giả ở thành Tịch Vũ trải qua vô vàn trận chiến mới có thể ngăn cản được đại quân Ma tộc.

Người bình thường, ba, bốn người cũng không đối phó được một Ma tộc.

Những điều này Diệp Viễn sớm đã biết, chỉ là hỏi xem có thêm được gì hay không.

"Nơi nào trong Vương thành Tạp Bằng cung cấp tin tức tốt nhất?" Diệp Viễn lại hỏi.

Long Chiến bật thốt lên: "Nếu như muốn biết tin tức tốt nhất, tất nhiên là phải nói tới Huyết Diêm điện. Chỉ là muốn nghe tin từ bọn họ, sợ rằng không dễ dàng."

Diệp Viễn híp mắt lại, gật đầu nói: "Được rồi, đi xuống đi."

...

Trong không gian tu luyện tử vong, mồ hôi của Diệp Viễn đang rơi như mưa.

Một Diệp Viễn ở phía đối diện ra tay như chớp, một kiếm rồi lại một kiếm ép Diệp Viễn tới giới hạn cuối cùng.

“Tên yếu đuối này, ta không tin không giết được ngươi. Chết đi cho ta.”

Nhân bản của Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi, lộ ra ánh mắt hung ác, một kiếm nhanh như tia chớp đâm về phía lồng ngực Diệp Viễn.

Kể từ khi bước vào không gian tu luyện tử vong, trải qua nhiều lần nguy hiểm cận kề cái chết nhưng vẫn sống sót, Diệp Viễn đã đi vào không gian này được mười mấy lần.

Mỗi lần như vậy hắn đều như khiêu vũ trên mũi đao, làm bạn với tử thần.

Nhưng mỗi một lần hắn đều có thể giết chết nhân bản của mình.

Bởi vậy nên Diệp Viễn mới có thể tiến bộ nhanh đến thế.

Một mình hắn chiến đấu hăng hái trong đại quân Ma tộc, chém giết cả ngàn người, còn có thể ung dung rời khỏi, điều này không khỏi có liên quan tới không gian huấn luyện tử vong này.

Nếu là trước đây, Diệp Viễn cũng có thể chém giết Lãng Cách, tuy nhiên sẽ không dễ dàng như bây giờ.

Thực lực của Lãng Cách ở Ma tộc mặc dù không là gì, nhưng so với đám người Tần Chính thì cũng không hề thua kém.

Vượt cấp chiến đấu không hề dễ dàng như vậy.

Mỗi lần đi vào không gian tu luyện tử vong, Diệp Viện đều bị ép tất cả tiềm lực ra.

Không chiến thắng được nhân bản của mình thì hắn chỉ có thể chết.

Cho nên mỗi lần đi vào hắn đều phải tiến bộ.

Dù chỉ là một chút.

Đi ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi.

Chỉ là ở đây, lùi một bước chính là vạn kiếp bất phục.

Dần dần Diệp Viễn thích cảm giác làm bạn cùng với cái chết.

Hắn phát hiện ra Tiên Lâm Thiên Tôn quả thực là một nhân tài, có thể nghĩ ra được phương pháp tu luyện tuyệt diệu như vậy.

Bởi vì mỗi lần tiến vào hắn thu được nhiều thứ.

Cảm giác đột phá trạng thái cực hạn thực sự là vô cùng tuyệt vời.

Diệp Viễn không có khả năng giống như lần trước tiến vào vô ngã chi cảnh, mỗi lần hắn thắng đều là vì mạnh hơn nhân bản một bậc.

Đương nhiên Diệp Viên cũng sẽ không tùy tiện mà đi vào nơi tu luyện nguy hiểm này, việc này không khác gì là tự tìm cái chết.

Mỗi khi có điều gì đó tâm đắc trong lúc chiến đấu hay luyện tập thì hắn sẽ mới đây để thử thách bản thân.

Trong trạng thái cực hạn, Diệp Viễn có thể biến những điều tâm đắc này thành sức mạnh thực sự.

Mỗi lần tiến bộ một chút, tích lũy hàng ngày, hàng tháng, thì đã tiến bộ đáng kể.

Trong trận chiến với Ma tộc kia, Diệp Viễn đã chém giết cả ngàn người, mỗi lần đều là trải nghiệm hiếm có.

Đối với Diệp Viễn mà nói, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tiến bộ tốt như vậy?

Hiện tại tiến vào Phàn gia, xem như là có thể ổn định lại, có thời gian để rèn luyện bản thân.

Trong khoảnh khắc giữa sống và chết, Diệp Viễn có lĩnh ngộ, thân hình phóng ra nhanh như chớp.

Là Trục Nguyệt.

Thế nhưng một chiêu này của Diệp Viễn càng nhanh hơn, càng sắc bén hơn.

Phát động sau mà lại tới trước.

"Phụt."

Kiếm của Diệp Viễn xuyên qua ngực hắn.

Không có máu chảy ra, thế nhưng vẻ mặt người nhân bản đầy căm giận nhìn Diệp Viễn, buồn bực nói: "Vì sao? Vì sao lần nào ngươi cũng có thể thắng ta? Ta... một ngày nào đó, ta nhất định giết được ngươi."

Nhân bản của không gian tu luyện tử vong còn có cả ký ức.

Mỗi lần hắn đều ép Diệp Viễn đi đến giới hạn cao nhất, nhưng lần nào cũng đều thua trước Diệp Viễn, những cảm xúc tiêu cực trong hắn đã tích lũy nhiều đến mức đáng sợ.

Diệp Viễn lau mồ hôi trên trán, cười nhẹ nói: "Được, ta chờ ngươi."

Vẻ mặt của nhân bản không cam lòng biến mất.

Diệp Viễn có chút vui vẻ nói:" Cuối cùng cũng tu luyện viên mãn Kiếm Đạo Pháp Tắc nhị trọng thiên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK