“Sư phụ, tên tiểu tử kia vẫn còn đang quỳ bên ngoài, hắn cứ nhất quyết muốn bái con làm sư phụ. Ban nãy con vừa cho hắn một trận nhừ đòn nhưng hắn vẫn không chịu rời đi!”
Tiêu Như Yên đã bị tên Cổ Việt mặt dày kia làm cho mất hết bình tĩnh.
Cho dù nàng đánh thế nào, mắng thế nào Cổ Việt cũng vẫn thờ ơ.
Tóm lại, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại mà cứ muốn bái Tiêu Như Yên làm sư phụ.
“Đại nhân, hay để ta ra ngoài đánh cho tên tiểu tử này tàn phế rồi ném ra khỏi thành là được.” Khương Thái Thương hung dữ nói.
Diệp Viễn cười nói: “Không cần để ý đến hắn, cứ mài dũa tính tình của hắn đã rồi hãy nói tiếp. Song Châu, ta bảo các ngươi để lộ chút tin tức, nói rằng muốn thu thập Cổ Linh Mậu Thảo và nhụy hoa Ngọc Thúy Thánh, các ngươi đã làm chưa?”
Nguyễn Song Châu khom người nói: “Đại nhân, tin tức đã được tung ra. Đại nhân thật sự rất được nể mặt, nghe nói đại nhân muốn tìm hai loại linh dược thì bọn họ ai ai cũng nói muốn tặng miễn phí cho đại nhân. Bây giờ gần như toàn bộ Vân Cao Thành đều đã hành động, giúp đại nhân tìm hai loại linh dược này. Nhưng hai loại linh dược này quá hiếm, ngay cả ở Vân Cao Thành cũng chưa chắc đã có.”
Ngao Khiên chế nhạo nói: “Bọn họ làm gì có nể mặt đại nhân, bọn họ là đang tặng cho đại nhân một ân huệ. Mặc dù cỏ Cổ Linh Mậu và nhụy hoa Ngọc Thúy Thánh hiếm thấy nhưng ân huệ của đại nhân rõ ràng còn đáng tiền hơn hai thứ này nhiều!”
Việc Diệp Viễn đánh bại Tả Thanh đã được lan truyền rầm rộ ở Vân Cao Thành trong hai ngày qua.
Phút chốc, tin Thanh Vân Tử trở lại đã gây huyên náo xôn xao, trở thành chủ đề lớn nhất của cả Vân Cao Thành.
Thanh Vân Tử mạnh mẽ trở về, thực lực đan đạo không những không suy thoái mà còn trở nên đáng sợ hơn! Dùng thực lực Đan Đế sơ cấp đã đánh bại được phó thành chủ Tả Thanh có thực lực Đan Đế cao cấp.
Chuyện này quả thật không thể tin được!
Tuy nhiên, bản thân Thanh Vân Tử đại nhân đã là một người luôn đi kèm với kỳ tích. Dường như làm đến bước này, cũng không phải là chuyện khó tin gì.
Ngài ấy có thể thoát chết khỏi đại nạn và quay lại Vân Cao Thành, đây không phải là kỳ tích hay sao?
Phải biết, Thanh Vân Tử đại nhân được xưng là luyện dược sư có khả năng đến gần với cấp bậc Đan Thần nhất. Để ngài ấy nợ một ân huệ thì quá hời rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Nếu thật sự có thể tìm được thì nợ một ân huệ cũng có sao đâu?”
Chỉ với một câu nói mà khiến Khương Thái Thương và Võ La cảm động không thôi.
Hai loại linh dược này chính là linh dược cấp chín cần thiết cho việc luyện chế thần đan Thanh Nguyên Chú.
Mấy ngày qua, bọn họ đã cảm nhận sâu sắc được đại nhân của bọn họ nghịch thiên đến nhường nào.
Một sự tồn tại nghịch thiên như vậy lại sẵn sàng vì bọn họ mà nợ ân huệ của người khác, sao bọn họ không cảm động cho được?
Mấy người đang nói chuyện thì phát hiện bên ngoài quán trọ có tiếng ồn ào.
Sắc mặt Nguyễn Song Châu thay đổi, nói: “Để ta đi xem có chuyện gì!”
Diệp Viễn lại vẫy tay ngăn lại: “Không vội, cứ quan sát trước đã.”
Bên ngoài quán trọ, một người trẻ tuổi dẫn theo một đám người, mà đối diện với bọn họ chỉ có một mình Cổ Việt.
“Kiếm Vô Song, ta biết ngươi với sư tổ ta có đụng chạm! Ngươi muốn tìm người gây rắc rối thì phải qua ải của ta trước đã!” Vẻ mặt Cổ Việt bình tĩnh, nói với khí thế không hề yếu kém.
Người trẻ tuổi tên Kiếm Vô Song kia cười ha ha, nói: “Ồ! Trước kia đâu có nghe Cơ Thanh Vân thu nhận đồ đệ. Mới có hai mươi năm mà đã có cả đồ tôn rồi sao? Nhưng… ngươi là cái thá gì mà dám ngăn cản bổn tọa?”
Cổ Việt cười nhạt nói: “Kiếm Vô Song, năm đó ngươi không theo đuổi được Linh Tuyết Thần Vương, còn bị sư tổ giẫm như giẫm chó mà bây giờ còn dám láo xược trước mặt người?”
Ngay khi câu nói này được nói ra, mọi người ai cũng khâm phục lòng can đảm của Cổ Việt.
Kiếm Vô Song này chính là thiếu tông chủ của Thiên Kiếm Tông, một trong tám siêu đại thánh địa, có tu vi kiếm đạo cao thâm, nghe nói đã bước một chân vào hàng ngũ cường giả Hư Huyền.
“Không ngờ lần Vạn Cổ Dược Viên này mở ra Thiên Kiếm Tông cũng đến. Kiếm Vô Song nghe nói Thanh Vân Tử đại nhân trở về thì tất nhiên sẽ lập tức đến tìm ngài ấy gây rắc rối thôi.”
“Đúng vậy, năm đó Kiếm Vô Song cực khổ theo đuổi Linh Tuyết Thần Vương mà không được, Linh Tuyết Thần Vương lại vô cùng yêu thích Thanh Vân Tử đại nhân. Hai người đúng là đối thủ một mất một còn mà.”
“Nhất là khi Linh Tuyết Thần Vương bị thương nặng rồi ở cùng Thanh Vân Tử đại nhân suốt một tháng tại Dược Vương Điện. Sau khi chuyện này bị lan truyền ra, Kiếm Vô Song càng hận thấu xương!”
“Năm đó một mình Kiếm Vô Song thách đấu với Thanh Vân Tử đại nhân tại Dược Vương Điện, kết quả bị thần hồn của ngài ấy tấn công, giết đến trời đất mù mịt, bị thương nặng. Nếu không có trận chiến đó có lẽ Kiếm Vô Song đã đột phá cảnh giới Hư Huyền từ lâu rồi!”
“Có vẻ Cổ Việt đã quyết tâm bái Tiêu cô nương làm sư phụ nên mới dám chống đối ngay trước mặt Kiếm Vô Song! Nhưng với thực lực bây giờ của Thanh Vân Tử đại nhân thì e rằng vẫn không phải là đối thủ của Kiếm Vô Song đâu!”
Trong hai ngày qua, quán trọ nơi Diệp Viễn ở nhận được sự quan tâm rộng rãi, nên bên này vừa nổi lên mâu thuẫn thì lập tức thu hút sự chú ý của đông đảo võ giả.
Đủ loại chuyện giữa Kiếm Vô Song và Cơ Thanh Vân năm đó được lưu truyền rộng rãi ở Thần Vực, bọn họ biết rất rõ.
Có điều bọn họ có chút lo lắng cho hoàn cảnh của Diệp Viễn.
Họ biết Diệp Viễn có mang theo một vài vị Thần Vương, nhưng những người đó so với Kiếm Vô Song thì sợ rằng vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Mà thực lực của Diệp Viễn vẫn chưa qua được Đạo Huyền tầng một thì càng không thể là đối thủ của Kiếm Vô Song.
Cổ Việt cũng ngang ngược, lại dám trực tiếp vạch trần vết sẹo của Kiếm Vô Song trước mặt rất nhiều người.
Hắn vừa nói xong, khí thế của Vô Kiếm Song trở nên lạnh lẽo. Lông mao trên người Cổ Việt đều sắp dựng đứng hết lên.
Cổ Việt biết chắc chắn Diệp Viễn đang nhìn mình, xem ra có thể bái sư hay không phải nhờ vào lần này rồi. Khí thế tuyệt đối không được yếu!
Hắn dứt khoát sốc lại tinh thần, không đếm xỉa đến nữa.
Cổ Việt ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ không chút sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của Kiếm Vô Song.
Thấy thái độ của Cổ Việt, Kiếm Vô Song đột nhiên bật cười, nói: “Được! Rất được! Đồ tôn của Cơ Thanh Vân quả là có khí phách! Đã nhiều năm rồi vẫn chưa có ai dám nói chuyện với bổn tọa như vậy!”
Cổ Việt cười khẩy, nói: “Đó là do sư tổ đại nhân của ta gặp nạn, chứ nếu không ngươi làm gì có tư cách phách lối ở cái Thần Vực này?”
“Bốp!”
Cổ Việt vừa nói xong, Kiếm Vô Song lập tức tát một bạt tai tới, tát Cổ Việt bay xa ra ngoài.
Cái bạt tai này của Kiếm Vô Song đánh rất đúng chỗ, không hề lấy mạng Cổ Việt mà chỉ đánh cho hắn sưng nửa bên mặt lên.
Kiếm Vô Song chậm rãi bước đến, cười khẩy nói: “Nói, nói tiếp đi!”
“Phụt!”
Cổ Việt phun ra một ngụm máu, muốn phun lên mặt Kiếm Vô Song.
Nhưng thực lực của Kiếm Vô Song là cỡ nào, làm sao bị tên vô danh tiểu tốt như hắn làm bẩn được?
Cổ Việt cười khẩy: “Nếu năm đó sư tổ không nể tình thương xót thì tên tạp chủng như ngươi đã trở thành kẻ ngốc từ lâu rồi, nào còn cơ hội thể hiện trước mặt tiểu gia chứ?
Kiếm Vô Song lại cười, nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi. Mấy năm nay ở Vân Cao Thành này cũng rất có danh tiếng, được xưng là người sắp đuổi kịp được Cơ Thanh Vân. Nhưng ngươi xem đi, ngươi cũng sắp chết rồi mà sư tổ của ngươi vẫn như con rùa rụt đầu không dám xuất hiện!”
Nói xong, ngón tay Kiếm Vô Song như kiếm, nhẹ nhàng chỉ về phía trước. Một luồng kiếm ý đáng sợ ngay lập tức xuyên qua Cổ Việt.