Cho dù bị trói thì Dư Kình Tùng vẫn là một đại nhân vật có bối cảnh thâm hậu.
Đối với bản thân Giang Ngọc Đường thì chẳng sao, nhưng hắn sợ mình sẽ mang đến phiền phức cho Diệp Viễn.
Nếu như trói Dư Kình Tùng đưa đến đây chỉ là hành động vì mặt mũi của Dư Văn Phong, vậy thì nếu hắn thật sự giết chết Dư Kình Tùng, Diệp Viễn sẽ rước phải phiền phức không nhỏ.
Dù sao thì Dư Văn Phong cũng là cường giả Chân Thần Cảnh trung kỳ, một khi xé rách mặt, tất nhiên Lĩnh Nam sẽ trở thành một nơi sinh linh đồ thán.
“Giang huynh, không cần phải lo lắng gì cả, muốn giết muốn lóc xương huynh xem rồi làm. Ta bảo được là được!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Nghe xong lời này, gương mặt của Dư Kình Tùng không khỏi biến sắc, hắn giận dữ hét lên: “Diệp Viễn, ngươi dám giết ta?”
Diệp Viễn nhìn hắn ta, cười như không cười nói: “Bây giờ ngươi cùng lắm cũng chỉ là một thứ đồ bỏ đi mà thôi, còn muốn làm cáo mượn oai hùm sao? Dư thành chủ cũng không chỉ có ngươi là con, chết thì chết rồi, lão ta có thể làm thế nào? Nếu như lão ta thật sự muốn bảo vệ ngươi, ngày hôm nay ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.”
Gương mặt Dư Kình Tùng biến sắc, hắn nặng nề nói: “Ta là nhi tử xuất sắc nhất của hắn, hắn sẽ không bỏ rơi ta! Ngươi dám động vào ta, hắn nhất định sẽ san bằng Lĩnh Nam!”
Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: “Ta nghĩ ngươi nói sai rồi! Lão ta tống ngươi tới đây cũng không phải bởi vì lão ta không thích ngươi, mà là bởi vì lão ta biết bất kể thế nào thì cũng không thể giữ ngươi lại được nữa! Ngươi biết không, lão ta không thể giết được ta, thế nhưng không bao lâu sau ta lại có thể giết lão ta. Ngươi chết và các ngươi chết, lão ta đã lựa chọn ngươi chết, không hơn.”
Diệp Viễn có thiên phú quá mạnh mẽ, không ai hoài nghi hắn ta sẽ không thể bước vào cảnh giới Chân Thần.
Hiện tại động thủ với Diệp Viễn, một khi không giết được hắn ta, những gì chờ đợi ở tương lai chính là hắn ta điên cuồng trả thù.
Sở dĩ Diệp Viễn để lộ thiên phú của mình ngay trước mặt tam đại cường giả chính là vì muốn làm bọn họ kinh hãi, để bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ.
Huống chi ở Thiên Ưng còn có một con heo màu hồng thần bí.
Nhưng mà Diệp Viễn không hề sợ hãi!
Hiện tại Dư Văn Phong chỉ đành từ bỏ Dư Kình Tùng để qua lại thân thiết với Diệp Viễn.
Nếu như lão ta và Diệp Viễn trở thành kẻ thù, vậy thì tương lai chờ hắn ta lớn mạnh, lão ta sẽ phải gánh chịu hậu quả mang tính huỷ diệt.
Phân tích của Diệp Viễn khiến hai mắt Giang Ngọc Đường sáng lên.
Hắn hiểu, Diệp Viễn của hiện tại đã có vốn liếng để sai bảo cường giả Chân Thần.
Thậm chí cường giả Chân Thần đều phải nịnh bợ hắn ta!
Cho nên Giang Ngọc Đường hắn không cần phải e ngại điều gì cả.
Đột nhiên một ngón tay của Giang Ngọc Đường chọc vào bụng của Dư Kình Tùng nhanh như chớp.
“A!”
Dư Kình Tùng hét thảm một tiếng, cả người bay ra ngoài.
Khoé môi của Dư Trường Vận hơi động, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
“Tu… Tu vi của ta! Ngươi… Ngươi dám phế đi tu vi của ta!” Dư Kình Tùng giận dữ gào thét.
Giang Ngọc Đường không hề nhìn hắn mà ôm quyền nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, đa tạ đệ! Đa tạ đệ đã cho ta cơ hội báo thù!”
Diệp Viễn cười nói: “Giang huynh không cần như vậy, con đường sau này còn dài!”
Giang Ngọc Đường trịnh trọng gật đầu, sau đó cáo từ rời đi.
Hắn không biết làm thế nào để diễn đạt sự cảm kích, thế nhưng kể từ giờ khắc này hắn đã quyết tâm cái mạng của mình là của Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, có gan thì ngươi giết ta đi! Nếu không ngươi sẽ phải hối hận!” Dư Kình Tùng kêu gào.
Phanh!
Diệp Viễn vung tay áo lên, trực tiếp quạt hắn bay ra ngoài.