Kim Phụng nhìn thấy bóng người này, nhất thời kích động nói: “Đới… Đới đại nhân, đa tạ ân cứu mạng của Đới đại nhân!”
Diệp Viên nhìn người trước mặt, sắc mặt trở nên ngưng trọng
“Không ngờ Tử Thần Tông lại phái một võ giả Hồn Hải cảnh đến đóng giữ Hân Dương Thành!”
Người trước mặt Diệp Viễn mặc trang phục của Tử Thần Tông, rõ ràng là một cường giả Hồn Hải cảnh!
Diệp Viễn còn cho rằng cùng lắm thì Tử Thần Tông cũng chỉ phái một tên võ giả Hóa Hải tầng chín tới đây, không ngờ lại là một tên cường giả Hồn Hải cảnh!
Võ giả Hồn Hải cảnh của Tử Thần Tông nhìn thì rất nhiều, nhưng phân tán ra toàn bộ nam vực lại không đủ.
Từ khi Tử Thần Tông hủy diệt sáu đại tông môn đến giờ cũng chỉ có thời gian mấy tháng, còn có rất nhiều nơi cũng không phải là rất vững chắc, cần có cường giả Hồn Hải cảnh tới tọa trấn.
Diệp Viễn tuyệt đối không ngờ tới,
Tử Thần Tông sẽ phái một cường giả Hồn Hải Cảnh tới tọa trấn tòa Hân Dương Thành hẻo lánh này.
Thái Thượng trưởng lão của Tử Thần Tông kia là một gã trung niên, trong số những cường giả Hồn Hải cảnh cũng coi như là nhân tài mới nổi.
Sau khi gã trung niên kia nhìn thấy Diệp Viễn thì vẫn luôn quan sát hắn, không hề lên tiếng.
Lúc này thấy Diệp Viễn lên tiếng, cũng cười khẽ nói: “Nhìn có vẻ như ngươi chính là tên Diệp Viễn của u Vân Tông kia, bản tọa là Đới Vũ Ngấn của Tử Thần Tông.”
Từ vẻ ngoài dự liệu lúc đầu, lúc này Diệp Viễn đã khỏi phục lại, thản nhiên nói: “Không sai, ta chính là Diệp Viễn, thật không ngờ Đới trưởng lão vừa nhìn một cái đã nhận ra ta rồi.”
Đới Vũ Ngấn cười nói: “Dựa vào sức một người ngăn chặn Tử Thần Tông ta, muốn không nhận ra ngươi cũng khó! Huống hồ ngươi còn trẻ như vậy mà đã có thân thủ như thế này, ta nghĩ đi nghĩ lại, người như vậy ở nam vực cũng chỉ có ngươi.”
Diệp Viễn bĩu môi đáp: “Ta lại là có chút ngoài dự liệu, vì sao Đới trưởng lão lại ở trong Hân Dương Thành?”
Đới Vũ Ngấn này lại cũng không vội động thủ với Diệp Viễn, mà còn chủ động tám chuyện với hắn, dáng vẻ giống như đã nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Thấy Diệp Viễn hỏi, Đới Vũ Ngấn cũng không giấu diếm, cười nói: “Nói ra thì, ta ở đây cũng là vì ngươi đấy!”
Diệp Viễn kinh ngạc hỏi: “Vì ta?”
Đới Vũ Ngấn gật đầu trả lời: “Không sai, là bởi vì ngươi đã làm quá nhiều việc khó bề tưởng tượng được! Để đề phòng vạn nhất, tông chủ đặc biệt điều ta từ nơi khác tới trấn thủ nơi này! Chỉ là không ngờ được, cái vạn nhất này, lại thực sự xảy ra.”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi cười khổ một trận, triệu tên cường giả Hồn Hải Cảnh này đến đây lại là vì mình.
Có điều Diệp Viễn rất nhanh lại thấy hiếu kỳ hỏi: “Có rất nhiều thành trì có thể vượt qua để đến bắc vực, làm sao ngươi lại biết, ta nhất định sẽ đi qua Hân Dương Thành?”
Đới Vũ Ngấn nói: “Cái này thì… vẫn là Lâm Phong sư điệt có tầm nhìn xa, hắn từng nói, nếu như u Vân Tông dời bắc, nhất định sẽ chia thành nhiều nhóm nhỏ, đồng thời sẽ lựa chọn thành trì cực vắng vẻ để rời đi. Mà dựa vào tính cách của ngươi, tất nhiên sẽ lựa chọn Hân Dương Thành có địa thế phức tạp nhất. Thật không ngờ, quả thật là hắn đã nói trúng rồi.”
Diệp Viễn không khỏi có chút kinh ngạc, Lâm Phong này tâm cơ kín đáo, là một đối thủ vô cùng khó đối phó.
Bao gồm cả lần Hà Minh Đức đem quân vây đánh u Vân Tông trước đó, cũng là do Lâm Phong đoán ra là mình chủ trì đại trận.
Lâm Phong này hiểu cực rõ tính cách của mình, cũng rất thích bắt lấy người khác uy hiếp mình đế hành sự, đồng thời ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.
Nếu như không phải bản thân cũng có chút thủ đoạn thì đúng thật là lần trước đã phải chịu thua thiệt lớn rồi.
Thấy trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ chợt hiểu, Sa Vũ Ngấn lại hỏi: “Lâm sư điệt nói cần phải đề phòng thủ đoạn của ngươi, trước đây ta còn cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to. Bây giờ xem ra thủ đoạn của ngươi quả thực là không thể tưởng tượng nổi, trước khi gặp ngươi, ngay cả một chút phong thanh ta cũng không nhận được. Tông chủ bố trí vô số tai mắt ở u Vân Tông, làm sao ngươi có thể trốn thoát?”
Diệp Viễn cũng không giấu diếm, kể lại đơn giản một lượt chuyện bản thân dựng lên truyền tống trận loại nhỏ, Đới Vũ Ngấn nghe xong thì kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.