Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng tiếp khách của Tần Gia, một nam nhân trung niên cùng một người trẻ tuổi lần lượt phân chủ với khách mà ngồi.

Nam nhân trung niên uy nghiêm nói: "Hiền chất, lần này ngươi làm ta rất thất vọng."

Người trẻ tuổi cả kinh, vội vàng nói: "Vâng, tiểu chất lỗ mãng. Tiểu chất vì nóng lòng báo thù, lại không nghĩ rằng, Vạn Bảo Lâu lại hành động nhanh như vậy đã cùng phủ thành chủ hợp tác. Lần này là tự mang đá đập vào chân mình rồi."

Nam nhân trung niên hừ lạnh nói: "Đan dược nghịch thiên như vậy, nhất định Vạn Bảo Lâu phải bán ra ngoài, làm sao có thể độc chiếm được? Thôi, việc đã đến nước này, thất bại một lần, ngươi mau trở về tu hành cho tốt, tranh thủ sớm tấn chức Thiên tự doanh."

Người trẻ tuổi vội vàng nói: "Vâng, tiểu chất xin tuân theo phân phó của Tần bá bá."

Nam nhân trung niên này chính là gia chủ Tần gia đương thời - Tần Nam Thiên, mà người trẻ tuổi lại là Vương Tùng.

Nhắc tới Vương Tùng này hắn cũng thực sự rất mưu mô, vậy mà lại theo đuổi được thứ nữ cửa Tần gia là Tần Bội Anh tại học phủ Võ Mông, hiện tại hắn cũng được xem như là một nửa con rể của Tần gia.

Thêm nữa thực lực của hắn cũng không tầm thường, đã đột phá Khuy Thiên hậu kỳ, đủ tư cách tiến vào tầm mắt của Tần gia.

Mặc dù Vương gia lợi hại, nhưng cũng chỉ lợi hại ở Minh Dương Thành.

Mà Tần gia lại là gia tộc bá chủ ở Võ Mông Vương Thành.

Trong tộc chẳng những cao thủ nhiều như mây, lại còn có rất nhiều vị có địa vị cao tại Võ Mông Vương Thành, hơn nữa sản nghiệp cũng trải rộng toàn bộ Võ Mông Vương Thành.

Vương gia đứng trước mặt Tần gia căn bản không đáng giá nhắc tới.

Bám vào Tần gia, tương lai của Vương Tùng thật không thể đong đếm.

Một năm rưỡi trước đây, hắn ăn quả đắng trong tay Tiêu Phong, thế là liền muốn dùng chuyện Dưỡng Nguyên Đan để hại phủ thành chủ.

Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính tới phủ thành chủ sớm đã đạt thành hiệp nghị với Vạn Bảo Lâu.

Tin tức hắn truyền đến chẳng những không có khiến Vạn Bảo Lâu khó chịu, ngược lại còn khiến cho phủ thành chủ cắt chức hắn và Trần Vĩnh Niên, chuyển bọn hắn trở lại học phủ Võ Mông.

Hắn vừa tới Võ Mông Vương Thành thì lập tức tới bái kiến Tần Nam Thiên.

Vương Tùng đến làm phó thành chủ, chỉ là một nhiệm vụ của học phủ Võ Mông, hắn thật sự vẫn là học viên của học phủ Võ Mông.

Vương Tùng không biết là, Diệp Viễn đã sớm để cho Dương Duệ thông báo với Vạn Bảo Lâu ở Võ Mông Vương Thành rằng hắn muốn cùng phủ thành chủ chia đều lợi nhuận của Dưỡng Nguyên Đan, hơn nữa muốn cung cấp Dưỡng Nguyên Đan cho phủ thành chủ.

Khi Hàn Thiên nhận được tin tức này sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, đạt thành hiệp nghị với phủ thành chủ.

Buồn cười thay, Vương Tùng tự cho là mình thông minh, vậy mà lại tự giơ lưỡi dao đâm chính mình.

"Tốt, ngươi trở về đi, Anh Nhi đã chờ ngươi trở về một thời gian rồi." Tần Nam Thiên thản nhiên nói.

Vương Tùng đứng dậy cáo từ: "Tiểu chất xin cáo lui."

Thời điểm Vương Tùng đang muốn xoay người đi ra, một nữ nhân có cái mặt xưng như đầu heo xông vào.

"Cha, ta không muốn sống nữa. Hu hu... Ta không muốn sống nữa. Về sau Du Nhi không còn mặt mũi gặp người khác."

"Du... Du Nhi?"

Vương Tùng sững sờ một giây mới chợt bừng tỉnh.

Nữ nhân này… từ dáng người đến y phục, còn không phải là Tần Bội Du sao?

Chỉ là… mặt nàng bị ai đánh thành dạng này?

Kỳ thật Tần Nam Thiên cưng chiều Tần Bội Du đến cực điểm.

Nhìn thấy nàng bị đánh đến dạng này, nhất thời giận dữ nói: "Du Nhi, ai gan to như vậy, dám đánh ngươi thành dạng này?"

Mặt Vương Tùng cũng biến sắc, giận dữ nói: "Du Nhi, ai dám ngươi thành thế này, nói cho ta biết để ta đi giết hắn."

Gương mặt Tần Bội Du đã bị đánh đến biến dạng, nhìn qua vô cùng thê thảm. Nếu như không nhìn đến dáng người cùng quần áo của nàng, hắn cũng thật sự không nhận ra đây chính là Tần Bội Du.

Khuôn mặt Tần Bội Du bị đánh thành dạng này, chẳng khác nào đánh trên danh dự của Tần gia, hắn có thể nào không giận?

"Đều là… đều là tại tiểu tử kia, hu hu… cha, anh rể, hai người nhất định phải giúp Du Nhi báo thù. Hu hu..."

Tần Bội Du khóc nửa ngày cũng không nói rõ ràng là ai đã đánh nàng.

Tần Nam Thiên trầm xuống, quát lên: “Hoa bà bà đâu, đến đây cho ta.”

Hoa bà bà, chính là lão bà kia.

Bình thường lúc Tần Bội Du ra ngoài, lão luôn đi theo nàng. Hiện tại Tần Bội Du bị đánh thành dạng này, Hoa bà bà khó thoát khỏi tội.

Hoa bà bà run rẩy tiến đến, quỳ trên mặt đất, nói: "Gia chủ tha mạng. Không phải lão thân không tận lực, nhưng mà bên người tiểu tử kia có một con Ác linh nhị tinh hậu kỳ, lão thân hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn."

Lời nói của Hoa bà bà khiến Vương Tùng cả kinh.

"Ác linh nhị tinh? Sẽ không trùng hợp như vậy. Chỉ là, bên người Diệp Viễn là Ác linh nhị tinh trung kỳ, lẽ nào… Nó đột phá?" Vương Tùng thầm nghĩ trong lòng.

Thời điểm nhắc đến Ác linh nhị tinh, hắn nghĩ ngay đến Diệp Viễn.

Người bình thường không có mấy người có thể có một con Ác linh nhị tinh bên người.

"Hừ. Chủ bị nhục, tớ không thể sống. Du Nhi bị đánh thành dạng này, ngươi lại bình yên vô sự, ngươi… đáng chết."

Tần Nam Thiên tức giận nói.

Sắc mặt Hoa bà bà trở nên rất khó coi, nàng đâu có bình yên vô sự, rõ ràng bản thân nàng bị trọng thương mà?

Lúc này, Vương Tùng lên tiếng nói: "Bá phụ đừng tức giận, hay là nghe Hoa bà bà nói xong đi."

Nghe Hoa bà bà đem cuộc chiến hôm nay từ từ diễn giải một lần, sắc mặt Vương Tùng càng ngày càng khó coi.

Nghe Hoa bà bà miêu tả, nam tử kia rõ ràng chính là Diệp Viễn.

"Bá phụ, ta nghĩ… ta biết người đánh Du Nhi là ai." Vương Tùng trầm giọng nói.

Tần Nam Thiên biến sắc, nói: "Lẽ nào chính là tên tiểu tử Diệp Viễn mà lúc trước ngươi đã từng nói qua?"

Sắc mặt Vương Tùng ngưng trọng, nhẹ gật đầu, hắn biết Diệp Viễn đã tới Võ Mông Vương Thành, chỉ là không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, Diệp Viễn vừa đến đã đánh cô em vợ của hắn thành một cái đầu heo.

Tuy nhiên chuyện này cũng tốt, dù sao thì Tần Nam Thiên tuyệt đối sẽ không ngồi yên.

"Du Nhi, cha nhất định sẽ đi bắt tên tiểu tử kia, báo thù cho ngươi. Hoa bà bà, ngươi dẫn Du Nhi đi trị thương đi." Tần Nam Thiên trìu mến nói.

Tần Bội Du vừa đi, sắc mặt Tần Nam Thiên lập tức âm trầm xuống.

"Tiểu tử này tới Võ Mông Vương Thành, sợ rằng hắn đã chính thức gia nhập vào Vạn Bảo Lâu, có Vạn Bảo Lâu che chở, thật sự khó động thủ." Tần Nam Thiên nhức đầu nói.

Hắn cũng không phải là kẻ vô tri, giận thì giận, nhưng cũng biết rằng không thể trêu vào Vạn Bảo Lâu.

Mặc dù hắn là gia chủ của nhà họ Tần, thế nhưng vẫn còn chưa đủ tư cách đối thoại với Hàn Thiên.

Chỉ có thế hệ cha ông hắn mói đủ tư cách luận bàn với Hàn Thiên.

Tần Nam Thiên xem xét tình hình, biết rằng Mặc dù cảnh giới của Diệp Viễn thấp, thế nhưng bằng vào Dưỡng Nguyên Đan, chắc chắn thân phận của hắn tại Vạn Bảo Lâu không thấp.

Lẽ nào… thật sự phải bỏ qua cho hắn?

Đương nhiên Tần Nam Thiên không chịu được việc này.

Trong Thanh Phong Lâu ngư long hỗn tạp, Diệp Viễn lại ngay trước mặt nhiều người như vậy tát Tần Bội Du thành một cái đầu heo, sợ rằng ngày mai toàn bộ người trong Võ Mông Vương Thành đều sẽ biết chuyện này.

Việc này không xử lý cho rõ ràng, về sau làm sao Tần gia có thể đứng vững vàng tại Võ Mông Vương Thành?

Vương Tùng cũng tức giận nói: "Bá phụ, chúng ta nhìn chằm chằm vào Vạn Bảo Lâu đi, ta cũng không tin, hắn có thể trốn mãi ở trong Vạn Bảo Lâu. Chỉ cần hắn vừa đi ra, chúng ta có một vạn phương pháp có thể giết hắn."

Hắn khó chịu phát hiện, Diệp Viễn giống như là một con con nhím, căn bản không thể nào ngoạm ăn.

Sắc mặt Tần Nam Thiên vô cùng xấu, gật đầu nói: "Hiện tại, cũng chỉ có thể dùng cách này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK