Diệp Viễn không hề đùa với bọn họ.
Đến ngày thứ ba có tới gần ba nghìn người tử thương!
Tỷ lệ này là tương đối cao!
Và Liễu Hồng cũng không có ẩn giấu con số này mà thông qua đại trận công bố cho tất cả mọi người.
Lúc này trận pháp đã dừng vận chuyển nhưng vẻ nghiêm nghị vẫn chưa thôi biến mất trên gương mặt của ba người nhóm sở Thạch.
“Theo như tên tiểu tử đó nói, độ khó trong bốn ngày tới sẽ còn cao hơn! Nếu không ngoài dự đoán, tỉ lệ thương vong ngày mai có khi sẽ còn lớn hơn nữa!” sở Thạch trầm giọng nói.
Chu Trường Trị đồng ý nói thêm: “Đó là điều đương nhiên! Tên tiểu tử này cũng thật độc ác, chúng ta còn chưa chết trong tay võ giả Cuồng Phong Giới thì đã chết trong tay hắn trước rồi! Nếu như ta có thể ra khỏi đại trận này, nhất định sẽ khiến tên tiểu tử đó phải coi chừng!”
Sô Thạch cười lạnh nói: “Chỉ giỏi bốc phét! Tên tiểu tử đó chỉ với tu vi của Hoá Hải Cảnh đã có thể tạo ra đại trận cấp bốn lợi hại như vậy, ngươi có thể là đối thủ của hắn sao? Mà ngươi cũng quên rằng tên thống lĩnh kia chết như thê’ nào rồi à?”
Chu Trường Trị nghe vậy, bất giác toát mồ hôi lạnh.
Cho dù không có sự trợ giúp của đại trận, bọn họ cũng không thể nào là đối thủ của Diệp Viễn.
Tên thống lĩnh của Cuồng Phong Giới kia còn không kịp phản kháng khi nằm gọn trong tay Diệp Viễn.
Thực lực của mấy người bọn họ nhiều nhất cũng chỉ tương đương với tên thống lĩnh đó. Nhưng nếu thật sự phải đánh, sợ rằng bọn hắn còn không phải là đối thủ của tên thống lĩnh kia.
Cho nên cũng không cần nói nhiều tới cái giá phải trả cho việc dám khiêu chiến với Diệp Viễn.
“Chúng ta cỏ đông người như vậy, ta không tin hắn dám giết chết hết chúng ta!” Chu Trường Trị miệng hùm gan sứa nói.
Sở Thạch trợn ngược mắt, không thèm đế ý tới Chu Trường Trị.
Còn lúc này, Tiền Tứ người vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Lẽ nào các ngươi không phát hiện ra, chiến lực tổng thể của cả ba người chúng ta đã dần được tăng lên rồi sao?”
Sở Thạch và Chu Trường Trị nhìn nhau, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Và đúng là hình như có chuyện đó thật!
Hai ngày trước, khi bọn họ chỉ biết chiến đấu riêng rẽ, đã bị những võ giả huyễn hoá đánh cho không kịp trở tay và cũng chẳng thể chống trả lại được.
Cho tới tận sáng ngày hôm nay, bọn họ vẫn trong tình trạng thảm hại.
Nhưng sau khi bọn họ bỏ cái tôi của mình xuống cùng liên thủ chiến đấu, gần như đã dần thích ứng với dạng chiến đẩu như vậy.
Cho dù vẫn luôn bị đánh cho bầm dập, nhưng tới khi trời tối, bọn họ cũng dần có vài chuyển biến.
Điều này chứng tỏ, sức chiến đấu của ba người bọn họ đã được tăng lên!
Cả ba người bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra điều này.
“Hoá ra đại trận mà tên tiểu tử này bày ra, lại chính là để nhằm tăng khả năng tác chiến đội nhóm cho chúng ta!” Sở Thạch đột nhiên nhận ra.
“Thực lực của riêng từng người không được tăng bao nhiêu, nhưng về tổng thể chiến lực của nhóm ba người chúng ta lại được tăng lên rất nhiều!” Chu Trường Trị nói.
“Ngày mai tiếp tục!” Tiền Tứ lời ít ý nhiều.
Rất nhanh, buổi huấn luyện ngày thứ tư đã được bắt đầu.
Hiển nhiên là độ khó của ngày thứ tư cao hơn hẳn so với ba ngày trước đó!
Thế nhưng, nhóm ba người sở Thạch đã dần tìm ra được một vài phương pháp.
Không thể không nói, khả năng bắt chước của con người là rất lớn.
Sự phối hợp của các võ giả huyễn hoá là vô cùng tuyệt diệu, và nhóm ba người sở Thạch trong vô số lần chiến đấu đó, cũng đã học được rất nhiều điều từ sự phối hợp chiếu đấu của võ giả huyễn hoá.
Với cường độ chiến đấu cao như vậy, bọn họ cũng đã dần biến những thứ học được trở thành cái của riêng mình.
Đúng như mấy người bọn họ đã nói, giữa ba người bọn họ một khi đã tìm được cảm giác phối hợp, thì biến hoá còn mạnh hơn nhiều so với võ giả huyễn hoá.