Tất cả mọi người ớ đây, thấy được Long uy của Diệp Viễn, sắc mặt đều kịch biến.
“Hiện tại… ta nói huyết mạch của ngươi đê tiện, ngươi còn có ý kiến gì chăng?” Diệp Viễn thản nhiên hỏi.
Tử Phong biến sắc, vẻ lúng túng trên mặt không sao che giấu được.
Trước mặt Diệp Viễn, Tử Giao tộc của hẳn chẳng phải chính là huyết mạch đê tiện đó sao?
Giao tộc, cho dù là loài Giao có huyết mạch thuần tịnh cỡ nào, thì cũng không thể so được một góc của Long tộc!
ở trước mặt Long tộc, huyết mạch của Giao tộc chỉ là thứ cặn bã!
Diệp Viễn nói huyết mạch hắn đê tiện, thật không sai chút nào!
Toàn bộ yêu tộc ở đây, đều không một ai có thể phản bác lời này của Diệp Viễn, kể cả Bằng Vân.
Mặt Tử Phong đã đỏ lựng lên, muốn nói gì đó, lại nhận ra lúc này ngôn ngữ thật vô dụng.
Diệp Viễn không đế ý đến hẳn, chỉ chậm rãi kéo áo, lộ ra miếng Nghịch Lân dưới cổ.
Nhìn thấy miếng Nghịch Lân màu lục kia, Bằng Vân và Hùng Chiến lần thứ hai biến sắc, đồng thanh hô: “Long chủ!”
Hùng Chiến không ngờ rằng, Diệp Viễn lại chính là Long chủ tại nhiệm, lòng thầm nghĩ, không ổn rồi.
Long chủ và tộc Thiên Sơn Đại Bằng chính là như nước với lửa, tộc Thiên Sơn Đại Bằng từng truyền tin ra, chỉ cần Long chủ đời tiếp theo vừa xuất hiện, sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết cho bằng được!
Hiện tại, Diệp Viễn lại chủ động lộ ra thân phận Long chủ, đây… đây chẳng phải là muốn tìm cái chết sao?
Quả nhiên, biểu tình của Bằng Vân và Bằng Hải cũng đã thay đổi, trở nên vô cùng đáng sợ.
Hiển nhiên, trong mắt của bọn hắn lúc này, giá trị của Diệp Viễn đã vượt xa Hùng tộc.
Chứng kiến tình huống này, Hùng Chiến thót tim.
Diệp Viễn làm như vậy, chẳng lẽ là vì cứu Hùng tộc? Nhưng thực lực của hắn mới cấp bốn, làm như vậy chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?
Nhưng dù kết quả thế nào, ân tình Hùng tộc nợ Diệp Viễn lần này thật sự quá lớn.
“Nghe nói vị trước ta từng chém giết Bằng tộc thiếu chủ, không ngờ hôm nay ta lại gặp tộc Thiên Sơn Đại Bằng, thật đúng là có duyên nợ. Ha ha, chỉ là không biết liệu ngươi có can đảm đánh một trận với ta hay không?” Diệp Viễn nhìn thẳng Bằng Vân, hỏi.
Trước mẳt bao người, đúng là Diệp Viễn muốn khiêu chiến Bằng Vân!
Phải biết rằng, Bằng Vân đã là cấp năm hậu kỳ, mà Diệp Viễn chỉ mới cấp bốn trung kỳ, thực lực cách nhau quá xa.
Mặc dù Diệp Viễn là Long chủ, trên người mang huyết mạch của Chân Long, nhưng lực lượng huyết mạch của tộc Thiên Sơn Đại Bằng cũng là cực kỳ cường đại.
Tuy không bằng được Long tộc, nhưng cũng thuộc về huyết mạch hạng nhất rồi.
Hơn nữa, thực lực của Bằng Vân lại cao hơn Diệp Viễn một đại cảnh giới, giữa hai người căn bản không cần đánh cũng biết kết quả!
Bằng Hải thấy Diệp Viễn khiêu chiến Bằng Vân, không khỏi nhăn mi, tiến lên nói: “Thiếu chủ, để lão phu đi giết hắn!”
“Khoan đã!” Bằng Vân thong thả đứng dậy từ phi liễn, chắp tay đi tới trước mặt Bằng Hải nói: “Sỉ nhục của tộc Thiên Sơn Đại Bằng phải do thiếu chủ của Bằng tộc tự tay rửa sạch! Ngươi tên Diệp Viễn đúng không? Hôm nay, bổn thiếu chủ thành toàn cho ngươi!”
“Thiếu chủ, đừng nên trúng gian kế của tên tiểu tử này! Hắn trắng trợn khiêu chiến người, sợ rằng có quỷ kế gì đó!” Bằng Hải nhắc nhở.
Bằng Vân tự tin cười nói: “Hải thúc, ngươi cẩn thận quá rồi, lẽ nào ngươi còn không biết thực lực của ta? Lấy thực lực của ta, nếu ngay cả một tên Long chủ cấp bốn cỏn con mà còn không bắt được thì sau này ta còn chấp chưởng Đông Minh Vực thê’ nào đây? Nếu ngay cả lời khiêu chiến của Long chủ cũng không dám nhận, ta còn có tư cách kế thừa tộc Thiên Sơn Đại Bằng sao? Mặc hắn có ám chiêu gì, cứ việc ra tay, bổn thiếu chủ sẽ đón được hết!”
Đây là một cuộc chiến tất thắng, Bằng Vân không có lí do gì để không nhận lời.
Cấp năm và cấp bốn, chênh nhau một đại cảnh giới, nếu đã như vậy mà còn để thua, truyền nhân tộc Thiên Sơn Đại Bằng là hẳn đây cũng chẳng còn mặt mũi nào xuất hiện nữa.