Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp sư đệ, chúng ta không sợ chết! Nếu như cần nguyên lực, đệ hãy mau lấy đi, ta tuyệt đối không nhíu một cái lông mày!”

Đệ tử u Vân Tông thi nhau nói với

A I fl X • • «V +’/v I I /v’ I ä’i

Diệp Viền, ai ai cũng đêu thấy chết không sờn, đều sẵn sàng chuẩn bị lấy tính mạng ra bảo vệ tông môn.

Diệp Viễn quay người mỉm cười nói: “Các vị sư huynh đệ yên tâm, đợi đến khi cần dùng đến nguyên lực của mọi người, Diệp mồ sẽ không hạ thủ lưu tình. Có điều… vẫn chưa đến lúc sơn cùng thủy tận cùng đường bí lối, các vị sư huynh đệ cũng không cần tuyệt vọng như thế, tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”

Đệ tử u Vân Tông hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự hưng phấn trong ánh mắt đối phương.

Không phải bọn họ không tin tưởng Diệp Viễn, mà là thực lực của Tử Thần Tông thực sự quá mạnh.

Hơn nữa bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng trận pháp bị suy yếu đi cho nên mới lo lắng như vậy.

Nhưng một câu nói vừa rồi của Diệp Viễn đã khiến cho trong lòng tất cả bọn họ an tâm hơn rất nhiều.

Diệp Viễn bây giờ, có năng lực này.

Trong tay Hạ Quân có tổng cộng bảy lá cờ, chia thành bảy màu sắc khác nhau.

Cho đến khi lá cờ màu xanh cuối cùng cắm vào một phương vị, ánh sáng tản mát ra từ đại trận trong chớp mắt trở nên yếu đến cực hạn, giống như một người bị trọng thương vậy.

Có điều chỉ là bị trọng thương chứ đại trận vẫn không hề bị sụp đổ.

Mà đại trận lại như có linh tính, tia sáng lúc sáng lúc tối, vùng vẫy tựa như càng mãnh liệt hơn so với trước kia.

Mà bảy lá cờ kia, vậy mà lại có dấu hiệu lung lay như sắp bung ra vậy.

Hạ Quân không dám chậm trễ, hai tay vừa đẩy một cái, bảy đạo nguyên lực như tơ từ lòng bàn tay hắn phát ra, trong nháy mắt đã nối liền với bảy lá cờ kia.

Bảy lá cờ rất nhanh đã ổn định trở lại.

Nhìn thấy Liêu Văn Quang vẫn còn đang ngẩn ngơ, Hạ Quân hét lớn một tiếng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau công kích đại trận đi!”

Liêu Văn Quang chợt bừng tỉnh, nguyên lực nhanh như chớp bạo phát ra.

Lần này dường như Liêu Văn Quang đã điều động ra tất cả nguyên lực có thể điều động của bản thân, toàn bộ rót vào Huyết Ấm Đao.

Trong nháy mắt Huyết Ẩm Đao tản mát ra tia hồng quang cực kỳ chói mắt, khí thế cực kỳ đáng sợ nhộn nhạo lên.

“Phá cho ta!”

Liêu Văn Quang vừa vung trường đao lên, một đạo công kích đáng sợ lao nhanh về phía đại trận.

“Oanh!”

Đá vụn bay tung tóe, một mảng lớn ở sơn môn như bị san thành bình địa!

Uy lực của một kích này, thật quá mạnh!

“Hạ trưởng lão uy vũ!”

“Liêu trưởng lão uy vũ!”

“Giết! Giết sạch bọn người u Vân Tông, báo thù cho Mã Nghĩa trưởng lão!”

Đệ tử Tử Thần Tông nhìn thấy tình cảnh này, ai nấy đều vui mừng như muốn nhảy hết cả lên.

Không ít đệ tử đã vọt tới chỗ sơn môn, muốn đánh vào u Vân Tông.

Có điều, sắc mặt hai người Hạ Quân và Liêu Văn Quang lại biếu hiện không có gì là hưng phấn, ngược lại còn trở nên ngưng trọng.

Một kích vừa rồi của Liêu Văn Quang lại không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào, dường như là trực tiếp xuyên qua đại trận!

Nhưng mà Hạ Quân vừa mới nói, hắn không thể phá được đại trận này cơ mà!

Đây… đây là chuyện gì?

Vẫn là Hạ Quân phả ứng lại trước tiên, sắc mặt không khỏi đại biến, hướng về phía Liêu Văn Quang hét lớn: “Không xong rồi! Bị lừa rồi! Chạy mau!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK