“Cái gì! Ngươi nói Diệp Viễn luyện chế ra được đan dược chữa trị đan điền, bây giờ không những Hồng Lăng đã khôi phục được nguyên lực, mà còn đã đột phá tới đại Đan sư rồi?” Nhậm Tinh Thuần nghe được tin tức này suýt chút nữa nhảy dựng lên nói.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nhậm Dục Kiệt gật đầu nói: “Vâng, đây là con tận mắt chứng kiến. Sau khi Hồng Lăng nuốt viên đan dược của Diệp Viễn luyện chế thì bắt đầu bế quan, lúc đi ra, thì đã là cảnh giới đại Đan sư rồi!”
“Hít…” Nhậm Tinh Thuần hít sâu một hơi, hắn đang tiêu hóa tin tức này.
“Đúng rồi, sau khi Hồng Lăng xuất quan, muội phu cũng đã bế quan. Diệp Viễn luyện chế cho hắn một loại đan dược gọi là Thác Hải Đan, nói là giúp hắn đột phá Hóa Hải cảnh, trở thành chuẩn Đan Vương!” Nhậm Dục Kiệt lại nói.
Nhậm Tinh Thuần nhìn nhìn Nhậm Dục Kiệt, thực sự là không biết nên phải nói gì cho tốt.
Sự cường đại của người cháu ngoại này của hắn đã vượt xa ngoài dự diệu của hắn.
Chẳng trách Hải lão lại coi trọng Diệp Viễn như vậy, xem ra là Diệp Viễn đã gặp được kỳ ngộ nghịch thiên gì đó vượt xa ngoài cái tiểu thê’ giới Vô Biên giới này rồi.
Dựa vào thực lực và địa vị của Nhậm Tinh Thuần, tất nhiên có thể thấy rõ thiên phú của Diệp Viễn nằm ở trình độ nào.
Chí ít ở trình độ của Vô Biên giới này là không thể nào bồi dưỡng ra được một kẻ yêu nghiệt như vậy.
Như vậy xem ra, kỳ ngộ của Diệp Viễn chỉ có thể được truyền thừa từ… Thần Vực!
Lại liên tưởng thêm tới nữ tử vô cùng cường đại ở bên cạnh Diệp Viễn kia, dường như mọi manh mối đều như có như không hướng về Thần Vực.
Đối với võ giả hạ giới mà nói, Thần Vực là một thế giới vô cùng thần bí, nơi đó đại biểu cho khả năng cường đại và vô hạn.
Rất lâu sau, Nhậm Tinh Thuần mới thở ra một hơi thật dài nói: “Đúng thật là không ngờ Diệp Hàng và Hồng Lăng lại sinh ra được một đứa con trai giỏi như vậy! Vậy… chuyện tổ chức một hôn lễ bù cho bọn chúng, bọn chúng đã đồng ý chưa?”
Nhậm Dục Kiệt kế lại nguyên bản lời nói của Diệp Viễn một lượt, khiến Nhậm Tinh Thuần cười không được mà khóc cũng chẳng xong.
“Tên tiểu tử này đúng là tinh ranh thật, xem ra nó có được thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn không phải là tự nhiên mà có! Bỏ đi bỏ đi, chỉ cần có thể khiến tên tiểu tử này vừa ý, ta cũng không thèm đếm xỉa tới cái mặt già này nữa! Dục Kiệt, ngày mai ngươi đi tuyên bố cáo thị, nói Nhậm Tinh Thuần ta đã tìm được con gái thất lạc nhiều năm nay, muốn tổ chức hôn lễ bù cho nó, toàn thành cùng chúc mừng!”
Hai ngày tiếp theo, chuyện này đã trở thành chủ đề nói chuyện náo nhiệt khắp thành.
Nhất là những đại thế lực kia lại càng tập trung chú ý vào chuyện này hơn.
Công hội luyện dược sư, Đan Thần Tử nhìn Ngũ Huyền nói: “Thật không thể ngờ được, Diệp Viễn lại là cháu ngoại của Nhậm Tinh Thuần, hắn đúng là nhặt được bảo vật rồi! Xem ra cục diện của Vô Phương Thành này đã hoàn toàn cải biến rồi. Ngũ Huyền à, quan hệ của ngươi và tên Diệp Viễn đó không tệ, nhất định phải duy trì quan hệ cho tốt! Lai lịch của tên này chắc chắn là không hề đơn giản, chắc hẳn phải có quan hệ khăng khít với Thần Vực.”
Ngũ Huyền cười khổ nói: “Ta cũng không ngờ Diệp Viễn lại còn có một tầng thân phận như vậy nữa! Có điều qua những ngày này ta qua lại với hắn, phát hiện Diệp Viễn là một người ân oán phân minh. Chỉ cần công hội luyện dược sư chúng ta không chủ động trêu chọc vào hắn, hắn cũng sẽ không có ác ý với chúng ta.”
Đan Thần Tử gật đầu nói: “Cũng là nhờ phúc của Diệp Viễn, cuối cùng ta đã luyện chế ra được Long Hổ Cường Hồn Đan! Có Long Hổ Cường Hồn Đan này, có lẽ ta cũng sắp có thể phi thăng Thần Vực rồi! Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ bế quan, chuyện hôn lễ kia, ngươi thay ta ra mặt đi, nhớ kỹ tặng một phần lễ vật thật lớn qua đó giúp ta.”