Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Nhất Hiền cũng chau mày nói: “ô lão đâu, ngươi cũng là bá chủ một phương, làm sao lại cứ làm khó dễ Diệp Viễn thế? Không nói đến việc Diệp Viễn là người duy nhất trong số chúng ta hiểu rõ về tình hình của Cuồng Phong giới, chỉ dựa vào công lao mà hắn đã làm vì Vô Biên giới, chúng ta nghe ý kiến của hắn một chút thì cũng có làm sao?”

Lời của Ninh Nhất Hiền không nặng, nhưng trước mặt nhiều đại lão như vậy mà nói ô Vinh thì cũng giống như là cho hắn mõt cái bat tai rồi.

ô Vinh tức đến mặt đỏ phừng phừng, nhưng lại e ngại có Hải lão ở đây nên không dám phát tác, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Ha, đưa ra ý kiến cũng không được hả? Hay lắm hay lắm, ta ngậm miệng lại là được!”

Hải lão vẫn luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như không thấy tranh chấp của hai bên.

Lúc này thấy ô Vinh nói xong, Thất Hải lại bảo Diệp Viễn: “Diệp Viễn, ngươi nói tiếp đi.”

Sáu chữ đơn giản, đã biểu thị hắn hoàn toàn đứng về phía Diệp Viễn rồi.

Đại lão những tông môn khác đều thức thời ngậm miệng lại, lúc này bất luận là có nói gì cũng không phải là hành động sáng suốt.

Diệp Viễn gật đầu nói tiếp: “Như những gì vừa nói, những thứ chúng ta có thể nắm chắc trong tầm tay thực sự là quá ít. Cho nên chúng ta muốn lật lại xu hướng suy tàn, nhất định phải thực hiện một thay đổi lớn! Nếu không, Vô Biên giới bị thôn tính chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Thay đổi như thế nào?” Ninh Nhất Hiền hỏi.

Diệp Viễn chậm rãi nói: “Kỳ thật việc bây giờ chúng ta có thể làm thực sự không nhiều, nhưng có ba việc, chúng ta vẫn còn kịp làm!”

Ninh Nhất Hiền nghe vậy hai mắt sáng lên, có phần cảm thấy hứng thú nói: “Ồ? Mau nói đi, là ba việc gì?”

Diệp Viễn duỗi một ngón tay ra nói: “Việc thứ nhất, chính là phải phá vỡ định kiến môn phái, thống nhất điều hành, tập trung tất cả lực lượng tinh anh lại! Từng người tự chiến, thì chỉ có thể bị tiêu diệt từng bộ phận một! Phải biết rằng, võ giả Cuồng Phong giới giống như quân đội của phàm nhân, sức chiến đấu vô cùng cường hãn.”

Diệp Viễn duỗi ngón tay thứ hai ra nói: “Việc thứ hai, nâng cao thực lực cho võ giả của chúng ta. ưu thế lớn nhất của Vô Biên giới chúng ta chính là tài nguyên phong phú, hơn nữa trình độ thuật luyện dược cũng cao hơn không chỉ một cấp bậc. Mà những tài nguyên này, đều nằm trong tay các đại tông môn. Bây giờ là lúc để sử dụng hết tác dụng của những tài nguyên này rồi, dùng để nâng cao thực lực của võ giả, vô cùng cấp bách! Ngoài ra, các đại tông môn còn phải lựa chọn ra những đệ tử tinh anh để tập trung bồi dưỡng trọng điếm, hiển nhiên không gian tiến bộ của những người này càng lớn hơn. Tóm lại, điểm này chính là sử dụng hợp lý tất cả những tài nguyên có thể tận dụng được để nâng cao thực lực của võ giả Vô Biên giới chúng ta tới giới hạn lớn nhất.”

Diệp Viễn duỗi ra ngón tay thứ ba, tiếp tục nói: “Việc thứ ba, là tập trung tất cả các trận sư ở Bắc vực lại. Mặc dù trình độ trận đạo ngày nay của Vô Biên giới không bằng Đại Diễn Chân Tông khi đó, nhưng trình độ trận đạo của chúng ta vẫn cao hơn Cuồng Phong giới rất nhiều. Trong đại chiến, có thêm sự trợ lực của trận pháp thì sẽ có thể phát huy thực lực của võ giả một cách lớn nhất. Điểm này, chúng ta phải lợi dụng cho tốt!”

Diệp Viễn chầm chậm nói, Thất Hải ở một bên cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với ba điều mà Diệp Viễn vừa nói.

Ninh Nhất Hiền nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ sáng tỏ thông suốt.

Có điều, sắc mặt những đại lão các tông môn khác lại hơi khó coi.

Ba cách giải quyết này của Diệp Viễn, đồng nghĩa với việc bỏ đi toàn bộ đạo thống tông môn của tất cả bọn họ, sau này Bắc vực chỉ có duy nhất một tông môn khổng lồ.

Những người này đều là người nói một là một hai là hai ở trong tông môn của mình, về sau lại phải trờ thành lệ thuộc vào người khác.

Thay đổi như vậy là điều bọn họ không thế chấp nhận được.

“Hải lão, cách làm như vậy chúng ta tuyệt đối không đồng ý! Thiên Chiếu Tông chúng ta đã có mấy ngàn năm lịch sử truyền thừa, lẽ nào cứ như vậy mà bị xóa bỏ?” Lão tổ của Thiên Chiếu Tông lập tức đứng ra phản đối.

“Đúng thế, mặc dù tông môn của chúng ta không lớn, nhưng truyền thừa cho đến ngày nay cũng đã có lịch sử gần vạn năm, lẽ nào nói xóa bỏ là xóa bỏ?”

“Không đồng ý!”

“Ta cũng không đồng ý!”

Nhất thời, tiếng phản đối vang lên liên tiếp.

Mặc dù lần này ô Vinh không nói gì, nhưng lại ở một bên không ngừng cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK