Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Diệp Viễn vừa nói ra, mọi người nghe xong đều ồ lên!

Nhất là những cường giả Hư Huyền, một đám người dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Diệp Viễn.

Sắc mặt Tôn Mạn trầm xuống, hỏi: “Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Vô nghĩa, ta nói gì ta còn có thể không biết sao?”

“Được, nếu ngươi đã rời đi, vậy Đạo Linh Quả không có phần của ngươi! Nếu lúc đó ngươi dám cướp Đạo Linh Quả thì sẽ là kẻ địch của tất cả mọi người!” Tôn Mạn trầm giọng nói.

Diệp Viễn khoát tay, thể hiện ý tứ không sao, nói: “Các ngươi cứ tự chơi đi, tuy rằng ta rất muốn khuyên các ngươi đừng nên tham gia chuyện này nhưng các ngươi sẽ không nghe đâu. Về phần hậu quả, các ngươi tự mình gánh vác đi.”

Lời nói của Diệp Viễn làm cho sắc mặt Tôn Mạn trầm xuống.

Về phần những người khác, bọn họ đều dùng biểu cảm cổ quái nhìn về phía Diệp Viễn bởi vì lời nói của Diệp Viễn rất kỳ lạ.

Đây chính là cơ hội duy nhất đột phá Thần Cảnh, có thể có hậu quả gì cơ chứ?

Dù cho là hậu quả nghiêm trọng hơn nữa, bọn họ cũng nguyện ý gánh vác!

“Ha, ngươi cho rằng ngươi có thể mê hoặc người khác sao? Cơ hội đột phá thần đạo dễ như trở bàn tay, ai muốn buông tha cơ hội này?” Tôn Mạn cười lạnh nói.

Lời nói của hắn khắc sâu vào trong tâm khảm mỗi người.

Không phải Diệp Viễn không muốn ngăn những người này, nhưng mà hắn biết, cho dù có khuyên cũng vô dụng.

Nơi này có nhiều cường giả Hư Huyền như vậy, dùng vũ lực khuyên can lại càng thêm vô dụng.

“Cơ hội đột phá thần đạo? Ngươi chỉ muốn lợi dụng lực lượng của mọi người mở ra đại trận thôi thì có? Ta thật ra cũng tò mò, trong này rốt cuộc có cái gì.” Diệp Viễn cười lạnh nói.

Diệp Viễn cười nói, Tôn Mạn càng giật mình. Chẳng lẽ tiểu tử này biết cái gì?

Sắc mặt Tôn Mạn trầm xuống, cất cao giọng nói: “Mọi người cũng nghe thấy rồi, Cơ Thanh Vân buông bỏ tư cách tranh đoạt Đạo Linh Quả! Nếu lúc đó hắn dám cướp thì chính là thù địch của mọi người.”

Tất cả mọi người không nói gì, bởi vì uy vọng của Cơ Thanh Vân rất cao. Nhưng từ ánh mắt của họ có thể nhìn ra, tuyệt đối không muốn cho Diệp Viễn nhúng chàm Đạo Linh Quả.

Dù sao hắn cũng không muốn xuất lực.

Tôn Mạn lại nói: “Chúng ta nói trước, nếu trận pháp mở ra, mọi người tự chọn đường đi đến Đạo Linh Quả. Về phần quả thuộc về ai, xem cơ duyên của người đó đi.”

Đây cũng là lời nói có ý nghĩa nhất, tất cả mọi người đều biết rõ ràng trong lòng.

Đối với quyết định của Diệp Viễn, ba người Ngao Khiên tự nhiên không dám có dị nghị gì, nhưng nhìn thấy Đạo Linh Quả, bọn họ vẫn thèm nhỏ dãi.

“Đại... đại nhân, chúng ta thật sự không cần Đạo Linh Quả sao?” Khương Thái Thương không nhịn được hỏi.

Diệp Viễn nhìn hắn, cười như không cười nói: “Các ngươi cũng động tâm đúng không? Cảm thấy ta chuyện bé xé ra to đúng không?”

Sắc mặt Khương Thái Thương khó coi, cố gắng cười: “Đại… đại nhân, lão Khương không có ý này.”

Diệp Viễn cười nói: “Nếu các ngươi muốn gia nhập, ta cũng không ngăn các ngươi. Dù sao đây là cơ hội thành thần, nếu ta ngăn cản thì cũng quá không có nhân tình rồi.”

Khương Thái Thương vừa nghe đã vội vàng xua tay: “Không không không, đại nhân, ta... lời vừa nãy ta nói... người xem như là lão Khương ta vừa nói nhảm đi.”

Ngao Khiên nhìn không được, lên tiếng: “Đại nhân, Thái Thương hắn…”

Diệp Viễn giơ tay dừng Ngao Khiên lại, thản nhiên nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu! Nếu các ngươi muốn tranh thủ cơ hội thành thần, đều có thể nói cho ta, ta tuyệt đối không ngăn cản, thậm chí có thể cởi bỏ khế ước linh hồn. Nhưng mà… coi như là duyên của chúng ta tận rồi!”

Lời nói của Diệp Viễn làm cho bốn người hết hồn, bình thường đại nhân ôn hòa, rất ít quản thúc bọn họ. Nhưng lúc này đây, có vẻ thật sự tức giận.

Dứt lời, Diệp Viễn tự đi qua một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Bốn người nhìn nhau, sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Bên kia, Đinh Chiêm Quốc đang tìm điểm yếu của đại trận, tất cả mọi người cùng khẩn trương nhìn hắn.

Mà bốn người Ngao Khiên giống như kiến bò trên chảo nóng.

Bọn họ đi theo Diệp Viễn không lâu, nhưng nhận ân huệ của Diệp Viễn rất lớn nên bọn họ sớm đã trung thành với hắn. Nhưng mà lúc này sự việc liên quan đến việc thành thần, bọn họ thật sự không thể bình tĩnh được, cho nên mới nghi ngờ quyết định của Diệp Viễn.

“Ha ha, người ta ghét bỏ các ngươi vậy rồi mà các ngươi còn nghĩ đến người ta sao? Cơ tiểu tử đã nói nguyện ý cởi bỏ khế ước linh hồn, đây chính là cơ hội đạt được thần đạo, chẳng lẽ các ngươi muốn từ bỏ thật à?” Lúc này, Nhạc Tân Bình bỗng nhiên xuất hiện, cười nói.

Từ lúc Diệp Viễn nói buông tha Đạo Linh Quả, hắn đã chú ý tình huống ở bên này.

Nhìn thấy Diệp Viễn thế mà cãi nhau với thủ hạ của mình, Nhạc Tân Bình lập tức hưng phấn.

Hắn thấy đám người Ngao Khiên không cam tâm, vì thế muốn giật giây bọn họ phản bội Diệp Viễn. Cứ như vậy, Diệp Viễn một mình sẽ đối phó dễ dàng hơn.

Nơi này, người muốn giết Diệp Viễn không chỉ có một người, không có những cường giả Hư Huyền này, hắn cách cái chết không xa.

Nhạc Tân Bình không nói thì thôi, vừa nói đã khiến Khương Thái Thương phản bác.

Hắn chỉ vào cái mũi Nhạc Tân Bình mắng to: “Chuyện này cần ngươi xỏ mũi vào à? Lão tử có thành thần hay không liên quan gì đến ngươi? Lão tử không muốn thành thần thì thế nào? Ngươi chủ động quan tâm vì muốn châm ngòi ly gián đúng không? Khi Khương gia của ngươi du ngoạn thế giới, ngươi còn đang trong bụng mẹ! Cút cho ta, nếu không ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”

Dứt lời, hắn không quan tâm vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Nhạc Tân Bình, trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Viễn quỳ xuống, không ngừng tát mình, hung tợn nói: “Đại nhân, là lão Khương ngu như heo! Lão Khương biết, đại nhân là vì muốn tốt cho chúng ta! Đời này lão Khương không đi đâu cả, thề sống thề chết đi theo đại nhân!”

Nhìn thấy cảnh này, Nhạc Tân Bình há to miệng, vẻ mặt không tin được.

Chuyển biến thật sự quá nhanh!

Hắn không nghĩ tới, người này vậy mà có thể từ chối cơ hội thành thần.

Đúng lúc này, Ngao Khiên hung hăng trừng hắn, lạnh lùng nói: “Nói ngươi cút ngươi không nghe sao? Muốn ông nội Ngao tặng ngươi một đoạn đường sao?”

Nhạc Tân Bình không sợ Khương Thái Thương, nhưng sợ Ngao Khiên. Thấy vẻ mặt nổi bão của Ngao Khiên, hắn lúng túng nói: “Ha ha... Ta cút…”

Thấy Nhạc Tân Bình đi, ba người Ngao Khiên cùng quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.

“Đại nhân, lão Ngao hồ đồ! Mong đại nhân trách phạt!” Dứt lời, hắn cũng tát mình hai cái.

Võ La và Nguyễn Song Châu cũng làm theo Ngao Khiên, nói: “Mong đại nhân trách phạt!”

Ánh mắt Diệp Viễn quét qua mặt bốn người, ngữ khí lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng! Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người! Với ta hay các ngươi cũng như thế! Các ngươi trên danh nghĩa là người hầu của ta, nhưng ta chưa bao giờ xem các ngươi như người hầu. Nếu các ngươi ngay cả ta cũng không tin, vậy chúng ta duyên tận đi!”

Trong lòng bốn người run lên, trăm miệng một lời nói: “Đại nhân, chúng ta sai rồi!”

Diệp Viễn gật đầu, ngữ khí thoáng dịu đi, nói: “Nói đến Thần Cảnh, ta càng khát vọng hơn so với các ngươi! Nhưng lúc này, các ngươi tin ta, Đạo Linh Quả này... nhất định có vấn đề!”

Ngữ khí chắc chắn của Diệp Viễn khiến bốn người cả kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK