Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Diệp Viễn trợn trắng lên, liền im lặng, có biết ví von dễ nghe hơn một chút hay không?

“Đây là bản lĩnh luyện được qua bao lần gọt giũa đấy, hà hà.” Diệp Viễn cười nói.

Sự mẫn cảm của Diệp Viễn đối đan dược, là sau bao lần rèn giũa luyện tập đã khắc sâu vào tận trong thần hồn.

Dường như mỗi một loại dược liệu, hắn đều có thể vô cùng mẫn cảm phát giác ra được.

Nếu nói là đoán được, chẳng bằng nói là phản ứng bản năng của thần hồn.

Trải qua chuyện lần trước, Nam Phong Chỉ Nhu cũng không tiếp tục hoài nghi Diệp Viễn nữa.

Gia hỏa này, chỉ cần chuyện dính đến phương diện đan dược hoặc là dược liệu, tiên đoán và phán đoán dường như là chuẩn xác trăm phần trăm, chưa từng có sai lầm.

Hắn nói đan dược này có vấn đề, đan dược này chắc chẳn có vấn đề.

Có điều Nam Phong Chỉ Nhu đi theo Diệp Viễn, cũng không cần lo lắng về vấn đề đan dược. Gia hỏa này lần này ra ngoài, cũng không biết đã luyện chế ra bao nhiêu đan dược, giống như dùng như thế nào cũng không hết.

Theo Nam Phong Chỉ Nhu biết, thời gian Diệp Viễn chuẩn bị rõ ràng chỉ có một ngày, từ đâu tới nhiều đan dược như vậy chứ.

Nam Phong Chỉ Nhu cảm thấy, mình càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Diệp Viễn.

Càng là không hiểu hắn, thì càng muốn hiểu rõ hắn, đây là loại cảm giác gì?

Diệp Viền và Nam Phong Chỉ Nhu trò chuyện ở bên này, bên kia con buôn đan dược buôn bán lại tốt lạ thường, bận tối mày tối mặt.

“Vị huynh đệ kia, ngươi không mua chút đan dược sao? Thời khắc mấu chốt những đan dược này thế nhưng là có thể cứu mạng đấy. Đan dược của ta đều là xuất phẩm của Túy Tinh Lâu, dược hiệu tuyệt đối cực kỳ tốt.”

Gã con buôn kia bán xong một lượt, lại bắt đầu chào hàng những đan dược của mình với một thợ săn yêu thú mặt lạnh lùng.

Diệp Viễn đã sớm chú ý tới tên thợ săn yêu thú kia, khi người khác chen chúc đi mua đan dược, hắn vẫn không hề động. Chẳng những hắn không hề động, tiểu đội của hắn bốn người không có một người nào động.

“Không mua” nam tử mặt lạnh kia chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.

“Huynh đệ, những đan dược này của ta thế nhưng là đan dược tốt nhất đâ’y. Đan dược của Túy Tinh Lâu chắc ngươi cũng biết, đây chính là độc nhất Tân quốc.” Gã con buôn càng không ngừng tán dương đan dược của Túy Tinh Lâu tốt.

Nghe gã con buôn kia không ngừng khen Túy Tinh Lâu, Diệp Viễn cũng hơi có chút khó chịu.

Nhưng hắn cũng hiểu, đây là người ta đang làm ăn, thổi phồng một chút cũng là cần thiết. Hơn nữa bây giờ không phải là lúc tức giận, cho nên cũng khắc chế xuống.

Tên thợ săn yêu thú kia bình tĩnh nghe con buôn đan dược thổi phồng, sau đó vẫn nhàn nhạt trả lời hai chữ: “Không mua ”

“Ta nói huynh đệ, vì cái gì thế?” Con buôn đan dược buồn bực nói.

Gã thợ săn yêu thú nhìn hắn một cái, nói ra: “Ta chỉ mua đan dược của Dược Hương Các, không mua của nhà khác.”

Diệp Viễn nghe xong, lập tức cảm thấy thư thái không ít. Trên đời này, vẫn có người biết chuyện đấy.

Hắn vừa nói chuyện này, gã con buôn kia lại nói: “Ta nói huynh đệ, không phải ta nói ngươi chứ, Dược Hương Các cũng sắp sập tiệm rồi, ngươi còn sống chết treo trên ngọn cây này làm gì? Theo ta thấy, không ngoài một tháng, Dược Hương Các chắc chắn phải đóng cửa, chẳng lẽ sau này huynh đệ các ngươi không ăn đan dược?”

Năm tử mặt lạnh lạnh lùng nhìn con buôn đan dược một chút, nói ra: “Dược Hương Các tuyệt đối sẽ không ngã. Hiện tại Diệp các chủ đang bế quan, chờ hẳn xuất quan, nhất định có biện pháp ngăn cơn sóng dữ. Hừ.”

“Dẹp đi, ai mà không biết Dược Hương Các đã vô lực xoay mình rồi, đóng cửa chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, Dược Hương Các luôn không có động tĩnh, mà Túy Tinh Lâu bằng vào Tụ Nguyên Đan, đã hoàn toàn chiếm đoạt thị trường đan dược ở Tân quốc, về sau, chính là Túy Tinh Lâu một nhà độc đại. Hơn nữa, so về cảnh giới, Vạn lâu chủ luôn đè ép Diệp Hàng, Dược Hương Các dựa vào cái gì xoay người?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK