Diệp Viễn không trả lời, mà chỉ lẳng lặng chờ phản ứng của Thiên Nhi.
“Ha, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi! Diệp Viễn, ngươi thua rồi! Hồi Nguyên Đan cấp năm này không phải là giống như đúc so với đan dược thông thường hay sao, khẩu vị đều là… hả?”
Thiên Nhi mới nói được nửa câu, đã nuốt trở lại vào trong bụng, biểu tình trên mặt cũng trở nên rất đặc sắc.
Thiên Nhi là võ giả Vô Lượng cảnh, đan dược cấp năm cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với nàng.
Nhưng mà đan dược tốt hay xấu, nàng chỉ cần thử một lần là biết.
Lúc này, biểu cảm của Thiên nhi rất đặc sắc, cho dù là cách một cái khăn che mặt, cũng có thể khiến người ta cảm thấy sự khiếp sợ của nàng.
“Đây… làm sao có thể?” Thiên Nhi lấm bẩm nói.
“Tiểu thư, thế nào? Đan dược của hắn, chẳng lẽ thật sự có gì khác?” Lão giả cũng hiếu kỳ hỏi.
Nhưng mà Thiên Nhi không trả lời hắn, mà đem Huyền Lộ Đan tiếp tục nuốt xuống.
Lần này, biểu cảm trên mặt Thiên Nhi càng thêm không tướng tượng nổi.
Tiếp theo chính là Tử Tâm Đan…
Chờ nàng thử qua một lần tất cả các loại đan dược thì cả người đều run rẩy.
“Tiểu thư, rốt cuộc là thế nào?”
Lão giả nhìn thấy phản ứng của Thiên Nhi, không khỏi có chút lo lắng.
Bỗng nhiên Thiên Nhi nắm lấy tay của lão giả, kích động nói: “Lão Đoàn, những… những đan dược này quả thực là có rất nhiều tiềm lực! Có bọn họ, chúng ta nhất định có thế mở ra thị trường trong Cổ Phong Thành! Không, chúng ta nhất định có thế triệt đế bóp chết cửa hàng Thiên Duyên!”
“Ách, có khoa trương thế không? Những đan dược này, rốt cuộc là thần kỳ ở chỗ nào?” Lão Đoàn cũng hiểu kỳ hỏi.
Thiên Nhi kích động nói: “Tất nhiên là khoa trương như thế rồi! Những đan dược cấp năm này, hiệu quả của mỗi một chủng loại đều mạnh hơn những đan dược cùng cấp đến sáu, mười phần! Một khi đưa ra đan dược như vậy, ngươi nói xem sẽ thu hút được bao nhiêu sự ủng hộ của võ giả Thần Du cảnh?”
Lão Đoàn nghe vậy con ngươi cũng hơi co lại, nói: “Làm sao cỏ thể? Mấy loại đan dược cấp năm đều là những đan được có độ hoàn thiện cực kỳ cao, căn bản là không có cách nào có thế làm tăng lên nhiều hiệu quả như vậy.”
Thiên Nhi hưng phấn nói: “Cho nên ta mới nói, chẳng những chúng ta mở ra thị trường trong Cổ Phong Thành mà thậm chí còn có thể bóp chết cửa hàng Thiên Duyên!”
Hai mắt Thiên Nhi sáng lên, dường như còn tưởng tượng ra được cảnh cửa hàng Thiên Duyên bị đánh sụp.
“Mấy viên đan dược này của ta, có qua được không?” Diệp Viễn cười mà như không cười hỏi.
“Đâu chỉ là có thế qua! Quả thực là rất lợi hại! Có những đan được này, cửa hàng Lưu Tinh chúng ta…”
Thiên Nhi nói được nửa câu, phát hiện Diệp Viễn đang cười mà như không cười nhìn nàng. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, đan dược này có lợi hại hơn đi chăng nữa, thì có quan hệ gì với nàng?
Diệp Viễn cười nói: “Thái độ này của Thiên Nhi cô nương, đan dược của ta tính là qua ải đi, vậy ước định của chúng ta… có thể được thực hiện đúng không?”
Thiên Nhi nghe vậy, không khỏi cứng lại, lúng túng nói: “Này… những lời ta nói vừa rồi chỉ là trong lúc tức giận, có phải là chúng ta nên thương lượng lại một chút hay không?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đã ước định rồi, sao có thể đổi ý?”
“Nhưng ta không phải quân tử! Ta là nữ tử!” Thiên Nhi cưỡng từ đoạt lý nói.
“Ha, vậy thì thế nào? Kỳ thật lần này ta đến, thật sự là mang theo thành ý tới. Vốn dĩ tính toán của ta là chia năm năm, như vậy thì tất cả mọi người đều vui vẻ. Ta đã cho cửa hàng Lưu Tinh các ngươi cơ hội nhưng mà chính các ngươi không có nắm chắc. Bây giờ có nói gì đi chăng nữa, thì đều đã muộn.” Diệp Viễn không hề lay động, nhàn nhạt nói.
Diệp Viền không nói còn tốt, nói rồi thì càng khiến Thiên Nhi hối hận!
Nàng vừa mới khinh bỉ Diệp Viễn như vậy, thậm chí còn muốn nuốt hết Dược Hương Các.
Bây giờ nhìn lại, quả thực là ngu ngốc tới cực điểm mà!
Chỉ trong chốc lát, cửa hàng Lưu Tinh đã bị tổn thất hai phần lợi nhuận, điều này khiến người khác quá phiền não
‘ạ .