Diệp Viễn chẳng những tiêu diệt được Tà Linh Tử và Thương Viêm Tà Hỏa mà còn giải hết kỳ độc u Tà Hoa trên người bọn họ.
Không cần biết bọn họ có nguyện ý hay không nhưng mỗi người ở đây đều đã thiếu nợ Diệp Viễn một ân tình rất lớn.
Đặc biệt là Bùi Văn Cường và Hạ Thư Minh, hai người này ở một bên vẫn luôn ngượng ngùng.
Còn ứng Thiên Nhai lại là vẻ mặt chua xót, cảm tình của hắn và Từ Diễm vô cùng tốt, cho nên mới không tiếc tính mạng dù có mạo hiểm cũng muốn tới cái động phủ thượng cổ này cứu Từ Diễm.
Chỉ là bất luận hắn như thế nào cũng không đoán được, từ trước khi hắn tiến vào động phủ này thì Từ Diễm đã bị Thương Viêm Tà Hỏa đoạt xá!
ứng Thiên Nhai ôm thi thể Từ Diễm khóc đến nước mắt nước mũi thành sông, để cho mọi người ớ một bên không nhịn được cũng âu sầu trong lòng.
Lần này, nếu như không có Diệp Viễn thì sợ rằng kết quả của bọn hắn cũng sẽ vô cùng thê thảm.
Lúc trước ở đây, bọn họ cũng đã toàn quân bị diệt rồi.
Mặc dù bọn họ đều tỉnh lại nhưng mà nguyên lực của từng người đều đã bị rút đi hơn phân nửa, cho dù khôi phục được trạng thái bình thường thì cũng chỉ sợ là cảnh giới cũng sẽ bị rơi xuống.
Võ giả Thiên Khải cảnh thì vẫn còn tốt, còn hao tổn của võ giả Vô Lượng Cảnh lần này có hơi lớn, theo như Diệp Viễn đoán, hẳn là rất khó khôi phục lại được thực lực cao nhất.
Đương nhiên, Diệp Viễn có năng lực giúp bọn họ tiêu trừ tai họa ngầm, có điều hắn lại không phải là loại người ba phải tới mức này.
Chỉ là vào thời điểm này, không có ai chú ý đến cái này. Có thể tìm lại một mạng, đã là vô cùng không dễ dàng rồi.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc ứng Thiên Nhai cũng dần bình tĩnh, hắn thu thi thể của Từ Diễm lại, định đưa về chôn ở thánh địa.
Điều khiến Diệp Viễn bất ngờ là, ngay vào lúc này, Bùi Văn Cường lại đi tới trước mặt của hắn, chắp tay nói:
“Tiểu tử, chuyến này… Xin đa tạ!”
Bùi Văn Cường này ỷ vào đại ca mình là một trong bảy Thánh Tử, nên trước này chưa bao giờ để người khác vào trong mắt.
Có điều lần này, Diệp Viễn xuất thủ cứu hắn ba lần, rốt cuộc cũng để hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Diệp Viễn biết dựa vào tính cách của Bùi Văn Cường, có thể nói ra ba chữ kia đã là vô cũng không dễ dàng.
Diệp Viễn cười cười nói: “Không cần khách khí, ngươi cũng nói rồi, ta là vì mình có thể ra ngoài được. Cho nên, không ai nợ ai đi!”
Sĩ diện của Bùi Văn Cường cực kỳ cao, nếu như Diệp Viễn cứ thế leo lên, ngược lại có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái một chút.
Nhưng mà Diệp Viễn lại hết sức đại độ nói không ai nợ ai, lại khiến cho hắn cảm thấy mất thể diện.
Hắn xanh mặt nói: “Tiểu tử, đừng có bày ra bộ dạng này! Cho tới bây giờ ân tình mà Bùi mồ thiếu người khác, Bùi mổ đều sẽ ghi nhớ! Nếu như sau này cần giúp gì, chỉ cần ở bên trong thánh địa,
Bùi mỗ đều có thể giúp ngươi hoàn thành!”
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: “Được, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi.”
“Diệp Viễn, bây giờ chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”
Quân Thiên Vũ hỏi ra vấn đề trong lòng mọi người, từng người từng người đều lắng nghe tình hình. Cái nơi quỷ quái này, bọn họ không muốn ớ lại thêm dù chỉ một khắc!
Ngay cả ứng Thiên Nhai và Bùi Văn Cường cũng không tự chủ được mà dựng lỗ tai lên.
Từ một khắc bọn họ tỉnh lại kia thì Diệp Viễn đã trở thành người quyết định tuyệt đối trong nhóm người này rồi.
Hạ Thư Minh thì không cần nói nữa, lúc trước vẫn luôn thích nhảy nhót cùng Bùi Văn Cường bây giờ cũng cúi đầu xưng thần, còn có ai dám nhảy ra cơ chứ?
Diệp Viễn nói: “Đường ra ở ngay tại tế đàn, chúng ta đi thôi!”
Khoảng thời gian mọi người hôn mê, Diệp Viễn cũng không có nhàn rỗi.hắn dùng bí pháp hành hạ nguyên linh của Thương Viêm một hồi, buộc hắn phải nói ra rất nhiều bí mật của động phủ này.
Tà Linh Tử vì thức tỉnh lần nữa đã chuẩn bị rất nhiều đường lui.