Nhưng một viên đan dược này của Diệp Viễn khiến hắn như cây khô gặp mùa xuân, chẳng những đột phá Thiên Thần tầng ba mà còn kích phát tiềm lực của hắn lần thứ hai.
Bây giờ hắn cảm thấy bản thân có thể hiểu được thiên đạo tiếp theo, thậm chí có thể đột phá Thiên Thần tầng bốn!
Trước kia, lão ta hoàn toàn không dám nghĩ.
Mà đây cũng là chỗ cường đại của Hư Linh và Hạo Linh Thần Đan.
Phải biết rằng, một viên Thần Đan cấp năm nhưng lại khiến Lâm Trường Thanh, cường giả Thiên Tôn từ Thiên đế đạo trường đều vô cùng động tâm!
Trong lòng Tả Thư Kiệt hiểu được, đan dược dùng ở trên người hắn thì thật phung phí của trời.
Để thiên tài sử dụng thì mới phát huy được hết khả năng của vật này.
Diệp Viễn không hề do dự mà cho hắn!
Cho nên đối với Diệp Viễn, Tả Thư Kiệt ngoại trừ cảm kích thì cũng chỉ có cảm kích.
“Tả huynh nói gì vậy chứ? Năm ấy nếu không có các ngươi chiếu cố thì cũng không có Diệp Viễn của hôm nay. Chút việc nhỏ này cũng không đáng là bao. Sau này sẽ có nhiều đan dược hơn, cảnh giới của ngươi cũng chắc chắn không dừng lại ở Thiên Thần tầng ba!” Diệp Viễn cười nói.
Tả Thư Kiệt nghe nói vậy thì kích động tới mức cả người run rẩy.
Đúng vậy, đối với Diệp Viễn mà nói thì điều này có tính là gì đâu?
Cái gì gọi là một người đắc đạo thì cả gà và chó đều thăng thiên, nói chính là như thế này đi?
“Cảm tạ đại nhân! Đại nhân, hôm nay Tả mỗ tới ngoại trừ cảm tạ đại nhân thì vẫn còn muốn từ chức thành chủ!” Tả Thư Kiệt nói.
Bây giờ, Diệp Viễn không khác thì hoàng đế, bổ nhiệm thành chủ tất nhiên do hắn định đoạt.
Diệp Viễn biết suy nghĩ trong lòng Tả Thư Kiệt, đưa tay ra nói: “Tả huynh không cần phải như thế, ngươi cứ làm thành chủ của ngươi đi! Chức vị thành chủ này cũng không phải bất kì ai thăng cấp là có thể đảm nhiệm, trong đó môn đạo, bọn hắn cũng không rõ lắm. Chức vị thành chủ này để ngươi đảm nhiệm vẫn là thích hợp nhất. Tả huynh, chức vị Tuần Tra Sứ này của ta cũng là không có trâu bát chó đi cày, rất nhiều chuyện phức tạp rối ren. Ngươi cũng biết chí hướng của ta không đặt ở nơi đây, phần trách nhiệm này ta hy vọng Tả huynh thay ta gánh vác.”
Diệp Viễn nói cực kỳ thành khẩn khiến Tả Thư Kiệt vừa chân thành vừa hoảng sợ.
Tất nhiên hắn biết rõ chí hướng của Diệp Viễn, mười thành Lĩnh Nam nho nhỏ làm sao giữ được hắn ta chứ?
Nhưng bây giờ nhìn lại, Diệp Viễn tính xây dựng nơi này thành cứ địa của hắn ta, điều này khiến Tả Thư Kiệt vô cùng vui mừng.
“Nếu đại nhân đã nói như vậy thì… Tả mỗ sẽ tiếp tục mặt dày đảm nhận!”
Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên Ninh Thiên Bình tiến đến bẩm báo: “Đại nhân, bên ngoài có một cường giả nói hắn là đồ đệ của ngài, muốn gặp ngài.”
“Đồ đệ?”
Diệp Viễn nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mà cũng không nghĩ ra lúc nào thì mình thu nhận một đồ đệ.
Thế nhưng hắn ta nghĩ hiện tại chắc cũng không có ai dám đến giả mạo làm đồ đệ của mình đâu nhỉ?
“Để hắn ta vào.” Diệp Viễn phân phó.
Chỉ trong chốc lát, Ninh Thiên Bình dẫn theo một thanh niên tiến vào, mặt mày như ngọc, tiêu sái lỗi lạc.
“Sư tôn!” Thanh niên nhìn thấy Diệp Viễn, trên gương mặt mừng rỡ như điên, vừa vào là lập tức bái lạy.
Nhìn thấy đối phương, rốt cuộc Diệp Viễn cũng nhớ ra đồ đệ là ai, ngay sau đó trở nên vui vẻ.
“Người thanh niên này chính là đồ đệ mà Diệp Viễn thu nhận ở tiểu thế giới Thiên Lộc, hắn là cung chủ của Bạch Dạ Thánh cung, Bạch Thần!
Từ biệt đã gần ngàn năm, Diệp Viễn không nghĩ tới hắn vậy mà lại đến tìm mình, nhất thời hắn ta cảm thấy thân thiết.
Ninh Thiên Bình và Tả Thư Kiệt ở một bên thấy vậy, sắc mặt trở nên cổ quái.
Một cường giả Thiên Thần tầng chín gặp mặt Diệp Viễn lại có thể gọi hắn ta là sư tôn, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.