“Thần hồn bí kỹ! Ngươi thậm chí ngay cả thần hồn bí kỹ cũng biết!” Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
“Đây chỉ là thần hồn bí kỹ nông cạn nhất mà thôi, có cái gì đáng để ngạc nhiên?”
Không phải Diệp Viền tinh tướng, cái « Kinh Thần Thứ » này thật sự là nông cạn nhất trong số thần hồn bí kỹ của hắn.
« Kinh Thần Thứ » chỉ đơn giản là lấy hồn lực công kích thần hồn của đối phương, cũng không có bao nhiêu cao thâm.
Nếu như Tô Nhất Sơn sớm có chuẩn bị, Diệp Viễn cũng không thể đắc thủ.
Dù sao hồn lực của Diệp Viên cũng chỉ là Đan sư trung cấp, so với Tô Nhất Sơn cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Một kích này hần đánh chính là đánh bất ngờ.
Đương nhiên, thần hồn bí kỹ đối với Diệp Viễn không tính là gì, nhưng ở trong quốc gia phàm nhân như Tân quốc này, tuyệt đối là cực kì hiếm gặp.
Cho dù là thần hồn bí kỹ nông cạn nhất!
Võ giả Tân quốc đối chiến, căn bản sẽ không nghĩ đến đối phương sẽ dùng thần hồn bí kỹ, bởi vì cái đồ chơi này quá ít.
Cho nên, võ giả có được thần hồn bí kỹ, thường thường đều có thế đánh lén đắc thủ.
Chỉ là người biết quá ít, ít đến tình trạng cũng không cần thiết phải đề phòng. Nếu như mỗi một lần đối chiến đều muốn đề phòng thần hồn bí kỹ của đối phương, phân tâm như thế, ngược lại càng là tối kỵ.
“Đúng vậy a, ta sớm nên nghĩ tới. Ngoại trừ thần hồn bí kỹ, làm sao Tô Nhất Sơn lại phạm loại sai lầm cấp thấp này chứ?” Nam Phong Chỉ Nhu lẩm bấm nói.
Thấy Diệp Viễn quay người muốn đi gấp, Nam Phong Chỉ Nhu lấy lại tinh thần, lập tức vội vàng đuổi theo, bắt lấy Diệp Viền nói: “Diệp Viền, đem cái này thần hồn bí kỹ dạy cho ta có được hay không?”
Diệp Viền lại lắc đầu nói: “Không được!”
Thấy Nam Phong Chỉ Nhu muốn trở mặt, Diệp Viền vội vàng nói: “Việc cấp bách của ngươi bây giờ là tu luyện « Nghịch Thủy Pháp Quyết », lãng phí thời gian trên những chuyện khác, chỉ có thế trì hoãn thời gian tu luyện của ngươi. Chờ ngươi luyện tốt « Nghịch Thủy Pháp Quyết » rồi, ta dạy cho ngươi cái lợi hại hơn!”
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới đổi giận thành vui nói: “Đây chính là ngươi nói đấy nhé! Nếu đến lúc đó ngươi không dạy ta, ta liền…, ta liền…”
Nam Phong Chỉ Nhu ‘Ta liền” cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái thủ đoạn nào uy hiếp tốt hơn.
Thực lực của Diệp Viễn đã không thua nàng, nàng còn có thể uy hiếp Diệp Viễn cái gì?
“Yẻn tâm đi, thần hồn bí kỹ ta còn nhiều, rất nhiều. Chỉ cần ngươi có thể tu luyện đủ cảnh giới, muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu! Đi thôi!” Diệp Viễn rất hào phóng nói.
Kiếp trước Diệp Viễn chầng khác nào từ bỏ võ đạo, nhưng đối với thần hồn lại rất có nghiên cứu, cho nên tu luyện rất nhiều thần hồn bí kỹ.
Đương nhiên, mục đích mà hắn tu luyện thần hồn, vẫn là vì luyện đan. Những thần hồn bí kỹ này có trợ giúp Diệp Viễn am hiếu về thần hồn hơn, cho nên hắn làm không biết mệt.
Một ngày sau, Diệp Viển mang theo Nam Phong Chỉ Nhu và Viên Phi đi vào Hôi Tùng Lâm, hái được Tùng Dương Quả.
Tất nhiên nơi này cũng có yêu thú cường đại thủ hộ, có điều chỉ là yêu thú cấp hai mà thôi.
Diệp Viễn phóng xuất Viên Phi ra, con yêu thú cấp hai kia trực tiếp run rẩy lên, từ đầu đến cuối không có triển lộ ra chút địch ý nào.
Đẳng cấp của giới yêu thú càng thêm sâm nghiêm, khi một con yêu thú cấp hai đối mặt với yêu thú cấp ba, chỉ có hai chữ thần phục mà thôi.
Không tốn chút sức nào hái được Tùng Dương Quả, mấy người Diệp Viễn lại ngựa không dừng vó chạy tới khe suối Hắc Thủy, cũng chính là nơi mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng sống.
Khe suối Hắc Thủy ở phía Đông của Xích Phong Lĩnh, cách Xích Phong Lĩnh khoảng hơn một ngàn dặm, cách biên giới của Rừng Sâu Vô Biên khoảng sáu trăm dặm, cũng là nơi vô cùng hung hiếm.
Nhưng hiện tại đối với Diệp Viễn cũng không tính là có bao nhiêu nguy hiếm.
Có một con yêu thú cấp ba theo bên người, phạm vi ngàn dặm bên trong Rừng Sâu Vô Biên hắn đều có thế đi.
Có điều, bình thường Diệp Viễn sẽ không để Viên Phi ở bên ngoài, mà để hân đợi trong Linh khí không gian.