Ngô Chiêu hoàn toàn suy sụp, vốn dĩ hẳn cho rằng nếu phát huy toàn bộ sức mạnh, hắn có thể tùy ý xử lý u Vân Tông.
Ai ngờ u Vân Tông một người cũng không hề hân gì, ngược lại Thiên Càn Tông lại bị Diệp Viễn giày vò tới chết đi sống lại!
Lại một đệ tử nữa ngã xuống trước mặt Ngô Chiêu, Ngô Chiên cũng sắp không chống đỡ nối nữa.
“Diệp Viễn, dừng tay!” Ngô Chiêu lớn
1 • ạ’ I A I A
tiếng hô lên.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Ngươi nói đánh là đánh, nói dừng là dừng sao? Làm gì có chuyện ngon ăn thế chứ?”
Ngô Chiêu không có bất kỳ thái độ gì, chỉ vội vàng nói: “Diệp sư điệt, Ngô Chiêu ta nhận sai với ngươi được chưa? Chỉ cần ngươi dừng tay, điều kiện gì ta cũng chấp nhận!”
“Cái này là chính ngươi nói đấy!” Diệp Viễn nói.
Thấy Diệp Viễn có dấu hiệu giãn ra, Ngô Chiêu vội vã nói: “Được, được! Mau dừng tay lại, mau dừng tay lại!”
Thần hồn của Diệp Viễn khẽ động, mười tám tên kiếm khôi liền trớ về bên cạnh hắn.
Hắn cũng không lo lắng Ngô Chiêu sẽ nuốt lời, nếu hắn nuốt lời, cho dù Ngô Chiêu có chạy thoát được, thì đệ tử của Thiên Càn Tông cũng vẫn còn đây!
Kiếm khôi vừa rút, áp lực đè lên đám đệ tử của Thiên Càn Tông lập tức biến mất theo, tất cả đều có cảm giác mệt mỏi hư thoát không chịu nổi!
Những đệ tử còn sót lại đều là những tinh anh trong tinh anh, thực lực rất mạnh trong số những võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Nhưng bọn hắn lại trở tay không kịp khi đối diện với đám kiếm khôi này.
Giờ lại nhìn tới bọn họ, không ai không bị thương, y phục đều đã bị cắt nát thành từng mảnh, trông không khác nào kẻ ăn mày!
Trong tất cả bọn họ không ai là trận sư cấp chín giống như Diệp Viễn, cho nên khi rơi vào Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận bọn họ chỉ thể ứng phó một cách bị động.
Nếu như không phải là trước đó có Diệp Viễn, thì e rằng đệ tử của u Vân Tông còn thảm hơn đám đệ tử của Thiên Càn Tông bây giờ!
Sắc mặt của Ngô Chiêu vô cùng khó coi, trong ánh mắt hắn lại có vài phần sợ hãi đối với Diệp Viễn.
Một tên võ giả Linh Dịch cảnh nho nhỏ, lại có sức chống lại cả Thiên Càn Tông ư?
Hít một hơi thật sâu, Ngô Chiêu bước lên nói: “Diệp Viễn, ngươi ra điều kiện đi!”