Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh Uyên khoát tay bảo: “Không cần hỏi, cùng vi sư đi xem là biết.”

Dứt lời, Tinh Uyên đứng dậy ra cửa.

Đám đệ tử nghi hoặc đi theo hắn.

Cùng lúc đó, vô số đại gia tộc trong thành đều bị kinh động, ra cửa chờ xem.

Có điều, khiến bọn họ ngỡ ngàng ngạc nhiên là, bóng người thanh mảnh trên không trung kia chỉ là một thiếu niên võ giả Thần Du cảnh.

Thực lực như vậy, ở ngoài Vương Thành thì coi như là không tệ, nhưng dù loại bỏ hết tinh nhuệ ở trung ương Vương Thành thì vị trí của hắn vẫn chẳng đáng để mắt.

Thực lực cỡ đó mà dám khiêu chiến Phong Hoàng bệ hạ?

Hai năm trước, Diệp Viễn từng tung hoành ngang dọc khắp Vương Thành này, nhưng khi đó thực lực của hắn còn rất yếu.

Hai năm trôi qua, cả khí chất và thực lực của Diệp Viễn đều đã khác xa khi đó, vì thế dĩ nhiên không có mấy người nhớ ra, người thiếu niên trước mắt này chính là gã Diệp Viễn từng quậy tung Vương Thành năm xưa.

Hơn nữa, thanh thế hôm nay của Diệp Viễn còn lớn hơn, phô trương hơn lần trước rất nhiều.

Lần đầu chỉ là ở trên quảng trường, nhưng lần này, Diệp Viễn quát một tiếng đã kinh động toàn bộ cao thủ ở trung ương Vương Thành.

Lúc này Diệp Viễn đang nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng đợi Triệu Thiên Dận đáp lại.

Có điều, dù sao Triệu Thiên Dận cũng là kẻ có địa vị cao nhất ở Cuồng Phong Giới này.

Diệp Viễn kiêu ngạo huyênh hoang như thế, đã khiến rất nhiều cao thủ bất mãn.

Vì thế, liền có kẻ không sợ chết xông lên.

“Tên tiểu tử không biết sống chết kia, ngươi từ đâu xông ra, dám gọi thăng tên húy của Phong Hoàng bệ hạ! Muốn chết ư?”

Đây là một gã cường giả Thần Du Cảnh tầng ba, chỉ nói một câu liền đánh về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn không hề động đậy, lại có một bóng hình mờ ảo thoát ra khỏi người hắn.

Bóng hình mờ ảo kia chỉ điểm nhẹ tay một cái, gã cường giả Thần Du cảnh tầng ba kia liền rớt thẳng xuống đất.

Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

“… Đó là thần hồn ngưng hình!

Điều… điều này sao có thể xảy ra được?”

Bọn Thi Hạo Nhiên vừa mới từ Tê Hà Sơn ra thì thấy cảnh này, Thi Hạo Nhiên sợ đến cứng cả lưỡi.

Ánh mắt Tinh Uyên cũng ngưng đọng lại, hẳn không ngờ mới hai năm chưa gặp, Diệp Viễn đã mạnh đến trình độ này.

Thần Du Cảnh tầng một đối phó với Thần Du Cảnh tầng ba, một chiêu cũng không cần, dùng thần hồn ngưng hình miểu sát đối phương!

Hơn nữa… Thần Du cảnh tầng một đã ngưng hình được thần hồn, chuyện này có ý nghĩa gì?

Mặc dù Tinh Uyên biết Diệp Viễn từng là Đan Đế, nhưng thấy tình huống này, hắn cũng khiếp sợ vô cùng.

Nhưng nói đến nói đi thì, nếu Diệp Viễn chẳng có đủ thực lực, hắn sẽ không càn rỡ công khai khiêu chiến Triệu Thiên Dận.

Ba chữ ‘Vô Lượng cảnh’ này, không phái đế nói chơi!

“Hiện tại, các ngươi biết lời ta vừa nói có ý gì rồi chứ?” Tinh Uyên cảm khái.

Thi Hạo Nhiên và đám sư huynh đệ nhìn nhau, đều thấy được sự chấn động trong mắt đối phương.

Hai năm không gặp, Diệp Viễn đã không còn là tiếu sư đệ cần bọn họ che chở nữa rồi!

Thiếu niên từng phải núp dưới vòng tay che chở của sư phụ, nay đã chân chính trưởng thành, trở thành một cường giả tuyệt thế!

Đúng lúc này, Diệp Viễn chậm rãi mở mắt, bình thản nói: “Hôm nay ta tới đây là vì ân oán cá nhân với Triệu Thiên Dận. Nếu có kẻ nào không sợ chết thì có thể thử xem, ta coi như khởi động cho nóng người!”

Giọng nói không lớn nhưng lại vẫn truyền rõ từng tiếng vào tai mọi người.

Lời này rất ngạo mạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK