Thần hồn của Viên Vương hoàn toàn mở ra, hai tay Diệp Viền bấm niệm pháp quyết, một tia lực lượng linh hồn thảm dò vào trong thần hồn của Viên Vương.
Bất kế đối với yêu thú hay là võ giá nhân loại, thần hồn đều là nơi thần bí nhất cũng là nơi yếu ớt nhất.
Viên Vương chỉ cảm thấy thần hồn run lẻn, cả người có loại cảm giác hư nhược mệt mỏi.
Viên Vương biết, hân đã ký kết khẽ’ ước linh hồn với Diệp Viền rồi, phải nhận Diệp Viễn làm chủ mười năm.
Lúc này Viên Vương không còn cao ngạo như ban đầu, cung kính kèu một tiếng: “Viên Phi bái kiến chú nhân.
Diệp Viễn gật gật đầu, nói ra: “Thì ra tên của ngươi là Viên Phi à? ừ, ngươi đẵ nhận ta làm chủ, có một số việc ta muốn nói rõ ràng với ngươi.”
“Mời chú nhân nói.”
“Ngươi cũng lả Viên Vương, tự có kiêu ngạo, ta sẽ không tùy ý khống chế lời nói hành động của ngươi. Cho nên, dưới tình huống bình thường, ngươi được tự do. Nếu như ngươi thật tâm nhận ta làm chú, ta thậm chí có thế không sứ dụng hồn lực, nói như vậy, ngươi cổ thế hoàn toàn được tự do. Nhưng nếu như ta phát hiện ngươi có tư tâm gì, dù chỉ một lần, ta cũng sẽ không chút do dự vận dụng khế ước linh hồn, rõ chưa?”
“Viên Phi đã hiếu! Chú nhản yên tâm, nếu Viên Phi đã lựa chọn đi theo chú nhân, đương nhiên sẽ không cỏ ý niệm gì không chính đáng.’ Viên Phi cung kính nói.
Loại khế ước linh hồn này thật ra có chút ôn hòa, chủ yếu là nhìn nội dung mà hai bên ký kết khế ƯỚC. Bởi vì khế Ước linh hồn của Viên Phi và Diệp Viễn là không bình đẳng, cho nên Viên Phi nhất định phái nhận Diệp Viên làm chú nhân.
Dù vậy, Viên Phi ngoại trừ chịu hạn chế bơi khế ước, nhất định phải làm việc cho Diệp Viễn, thật ra không có gì khác biệt so với bình thường.
Vi khống chế người khác, còn có thế cưỡng ép cho người ta gieo xuống Nô Ấn. Bất kỳ một cái suy nghĩ gì cúa nô bộc đều không giấu được con mat của chủ nhân, là nô lệ chân chính, mà không phải quan hệ chủ tớ gì.
Có một ít pháp môn càng lợi hại, có thế trực tiếp chôn vùi ý thức tự chú cúa người bị thi thuật, đế hân hoàn toàn thần phục với chủ nhân. Chỉ cần chủ nhân không chủ động sử dụng thuật pháp, thì kẻ bị thi thuật vĩnh viễn là một cái xác không hồn.
Chính là bới vì loại phương pháp khế Ước linh hồn này cực kỳ ôn hỏa, Viên Phi mới đồng ý với Diệp Viễn.
Nếu không, hẳn chẳng những không đồng ý với Diệp Viễn, mà còn trực tiếp giết hắn rồi.
Không thế không nói, Diệp Viên đã để cho Viên Phi bỏ đi một chút lo lảng cuối cùng.
Diệp Viễn có ý là, giữa bọn hân lả bình đầng, nhưng khi Diệp Viễn cần, hân nhất định phải trợ giúp Diệp Viễn vô điều kiện.
Nói là quan hệ chú tớ, chầng bâng nói là hộ vệ chuyên trách báo tiêu.
Mà Viên Phi đã ký kết khế ước linh hồn với Diệp Viền, giữa hai người cũng có một chút cảm ứng.
Viên Phi có thế cảm giác được, Diệp Viễn đôi với hân người hầu này, là thật sự cỏ chút chưởng mắt.
Loại chướng mât kia không phải xem thường, mà là… Một loại cảm giác không nói rõ được.
Tóm lại, người chú nhân này rất thần bí!
“ừm, cũng không cần cứ gọi chủ nhản chú nhân, gọi ta là thiếu gia đi.” Diệp Viên nói.
“Vâng, thiếu gia.”
Từ lúc vừa rồi bát đầu, miệng Phong Chỉ Nhu cứ há ra, nàng đã kinh ngạc đến mức không ngậm miệng được rồi.
Một con yêu thú cấp ba, cứ như vậy bị mấy câu của Diệp Viễn thu phục rồi?
Đây chính là yêu thú cấp ba đấy, không phái con chó con mèo gì đâu!
Yêu thú cấp ba, trong phạm vi ngàn dặm bên trong Rừng Sầu Vô Biên, tuyệt đối là nhân vật vương giả, vậy mà cứ như vậy thành người hầu của Diệp Viền sao?
Nàng mới vừa rồi còn cảm thấy nghi ngờ Diệp Vién có chút khoác lác, nhưng bây giờ nhln thấy thái độ cúa Viên Vương, Phong Chỉ Nhu mới biết được sự dốt nát của mình.
“Ngươi… Ngươi thật sự thu phục được hắn rồi?” Phong Chỉ Nhu vẫn không dám tin tướng như cũ, muốn xác nhận lại với Diệp Viền một chút.
Diệp Viẻn cười nói: “Ngươi nhìn dáng vẻ của hân, chắng lẽ còn có cái gì để hoài nghi sao? ừ, có Viên Phi đi theo, trở về phải đánh cho Tô Vũ Bách một trận tơi bời mới được, hà hà.”