Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Kim Đan nhị chuyển quả thực có chút hiếm thấy, nhưng mà thực lực của Ma Dược Đường cũng không phải là tầm thường.

Mông Kỳ nói với Diệp Viễn rằng trong vòng nửa tháng sẽ chuẩn bị đầy đủ tất cả các loại linh dược cho hắn.

Tất nhiên Diệp Viễn biết tâm tư của Mộng Kỳ, cũng hứa với hắn, nửa tháng sau sẽ giảng đạo cho bọn họ.

Xong việc, Diệp Viễn một mình đi ra ngoài.

Mặc dù Ly Cơ không muốn ở lại nhưng cũng không làm gì được.

Diệp Viễn đi Bách Hiểu Đường để hỏi thăm tin tức, nàng cũng không giúp được gì, chỉ có thể ở lại Ma Dược Đường.

Hiện tại trong mắt Mông Kỳ thì Ly Cơ không chỉ là một tiểu nha đầu.

Nàng nói Nguyên Tiêu chính là nam nhân của nàng.

Tại sao lại không tận dụng mối quan hệ này chứ?

Trên đời này cái gì là lợi hại nhất?

Lợi hại nhất không phải là nắm đấm của nam nhân mà là những lời nhỏ nhẹ nói bên tai của nữ nhân.

Còn chuyện đan dược kia cũng không phải là nói đùa.

Mông Kỳ tự mình làm chủ, vừa bán vừa tặng cho Phiền gia.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, Phiền Vũ có chút hoang mang.

Đan dược của Ma Dược Đường vô cùng khan hiếm, cho dù là phủ thành chủ thì cũng phải ra giá rất lớn mới có thể mua được.

Một nhóm đan dược có thể tăng thực lực của gia tộc lên đáng kể.

Phiền Vũ vô cùng cảm kích Diệp Viễn, hắn nóng lòng muốn ngay lập tức đưa Ly Cơ lên giường với Diệp Viễn.

Mà lúc đi ra khỏi Ma Dược Đường đi, Diệp Viễn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Vụt”

Tiếng xé gió truyền đến, mấy đạo hàn mang lao tới Diệp Viễn với một tốc độ đáng sợ.

Là ám khí.

“Nổ cho ta.”

Hoắc Ân niệm pháp quyết, những phi đao kia ngay lập tức nổ tung trên không, hóa thành vô số mảnh vụn, chặn hết mọi đường lui của Diệp Viễn.

Bị những mảnh vụn này bắn trúng, sợ rằng thân thể Diệp Viễn sẽ trọng thương.

Khóe miệng Hoắc Ân hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, hắn cho rằng nhiệm vụ này đã hoàn thành.

Hắn đã gần đạt tới cảnh giới Ma Soái, cũng không thèm tính toán, Diễn Viễn tuyệt đối không thể thoát trong lần ám sát này được.

Tất cả mọi chuyện xảy ra với tốc độ rất nhanh.

Cho dù Diệp Viễn là mạnh đến đâu thì cũng không thể phản ứng kịp.

Hoắc n không nhìn Diệp Viễn, hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này, thân thể của Diệp Viễn biến mất tại chỗ.

“Huyễn Ảnh Sát”

Sắc mặt Hoắc Ân đại biến, cảm giác nguy hiểm ngay lập tức xuất hiện.

Bóng dáng Diệp Viễn mơ hồ lao về phía hắn.

Quá nhanh.

Bằng thực lực của hắn cũng chỉ miễn cưỡng có thể bắt kịp thân hình của Diệp Viễn.

“Huyết Linh Kiếm Pháp.”

Hoắc Ân quát một tiếng chói tai, kiếm pháp nhanh như chớp đâm về phía bóng mờ kia.

“Keng keng keng.”

Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu không biết bao nhiêu lần.

Dư lực mạnh mẽ khiến xung quanh biến thành một đống đổ nát.

Sau vài hơi thở, Diệp Viễn xuất hiện cách đó trăm trượng, sắc mặt tái nhợt, hơi thở không ổn định, chắc hẳn là đã tiêu hao quá nhiều Thần Nguyên.

Nhưng mà Hoắc Ân cũng không khác gì, hắn thở hổn hển từng cơn một, trận giao đấu vừa rồi đã làm hắn tiêu hao rất nhiều Ma Nguyên.

Từ lúc hắn đánh lén Diệp Viễn cho tới bây giờ thì mới chỉ vẻn vẹn mười hơi thở.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Hoắc n không thể ngờ Diệp Viễn lại có thể mạnh đến như vậy.

Nếu như hắn không phải là sát thủ, phản ứng nhanh nhẹn thì suýt chút nữa đã bị Diệp Viễn bất ngờ đánh chết.

Tiểu tử này quá nguy hiểm.

Lúc này Hoắc n cuối cùng cũng biết muốn lấy ba ngàn vạn Ma Nguyên Thạch hạ phẩm là khó khăn đến mức nào.

Nhân lúc hắn đang bị thương phải giết hắn.

Hoắc Ân là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn nhìn ra được một chiêu vừa rồi đã quá sức chịu đựng đối với Diệp Viễn, hẳn là hiện tại tên này không còn nhiều sức để đánh trả.

Tốc độ của Diệp Viễn nhanh nhưng tốc độ của Hoắc Ân cũng không chậm.

Thân là một sát thủ, tất nhiên tốc độ không thể tầm thường được.

“Huyết Linh Kiếm Pháp.”

Toàn thân Hoắc Ân hiện lên từng đạo huyết quang, nhanh như chớp lao thẳng về phía Diệp Viễn.

Nhưng hắn không có cơ hội ra tay.

“Dừng lại.”

“…”

Năm bóng người đồng thời xuất hiện, ra tay ngăn Hoắc Ân lại.

Chỗ này là cửa chính của Ma Dược Đường, xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao có thể không kinh động tới bọn hắn?

Mặt Hoắc n biến sắc, trầm giọng nói: “Ta là người của Ám Sát Đường, có người treo thưởng muốn ta giết tiểu tử này.”

Mặc dù ngũ lão là Ma Dược Sư nhưng khả năng chiến đấu không hề kém.

Lấy năm đấu một, đương nhiên sẽ không thua.

Sở dĩ Hoắc Ân dám ở chỗ này động thủ là bởi vì đây chính là địa bàn của người cùng nhà.

Ở đây không một ai dám nói gì ngay cả khi thấy hắn giết người.

Mặc dù thuộc các nhánh khác nhau của Huyết Diễm điện nhưng đều là người một nhà.

Chỉ là Hoắc Ân không ngờ tới cùng là người một nhà mà bọn họ lại cản trở hắn.

Hắn luôn canh gác ở bên ngoài, cơ bản là không biết chuyện xảy ra trong Ma Dược Đường. Còn tưởng rằng tự giới thiệu thì năm vị trưởng lão sẽ nhường đường.

Mông Kỳ hừ lạnh nói: “Lão phu không có mù, làm sao không biết người là người của Ám Sát Đường? Hừ, thế mà người lại dám ra tay với khách quý của Ma Dược Đường chúng ta, việc này, chúng ta sẽ tìm Ám Sát Đường tính sổ.”

Hoắc n sững sờ, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không?

Ngũ lão của Ma Dược Đường, làm sao lại.. ?

Vì một tiểu tử không liên quan mà khai chiến với Ám Sát Đường.

Khách quý?

Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa sao lại thành khách quý của Ma Dược Đường được?

“Mông Kỳ, người có ý gì? Tại sao lại vì một người ngoài mà làm khó dễ Ám Sát Đường ta?” Hoắc Ân trầm giọng nói.

Mông Kỳ giận dữ nói: “Nguyên Tiêu đại sư là vị khách tôn quý nhất của Ma Dược Đường chúng ta, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động vào ngài ấy, dù chỉ là một cọng lông, chúng ta cũng không để yên.”

Nhìn Mông Kỳ nổi giận như vậy, cuối cùng Hoắc n cũng nhận thức được hắn không phải đang nói đùa.

Nguyên Tiêu đại sư?

Không lẽ tiểu tử này là cao thủ luyện đan?

Đùa gì vậy?

Dù gì Mông Kỳ cũng là nhân vật cấp cao trong giới Ma Dược Sư, thế mà lại gọi một tiểu tử là đại sư?

Hoắc Ân cảm thấy có phải ngũ lão điên rồi hay không?

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, Mông Kỳ, đừng quên ngươi là đường chủ của Ma Dược Đường. Chuyện này sẽ có người tới tìm ngươi.”

Mông Kỳ cũng vô cùng tức giận, lập tức nói: “Được, được lắm. Ám Sát Đường các ngươi được lắm. Hôm nay, lão phu coi như đã biết. Cút đi cho ta.”

Hoắc Ân hừ lạnh một tiếng, thân hình chuyển động, biến mất trước mặt mọi người.

Mông Kỳ xoay người ôm quyền với Diệp Viễn, nói: “Ám Sát Đường càng ngày càng làm càn, là Mông Kỳ tiếp đón không chu đáo, để cho Nguyên Tiêu đại sư gặp nguy hiểm, thật đáng xấu hổ.”

Lúc này, nội tâm Mông Kỳ vô cùng khiếp sợ.

Tên sát thủ kia gần như đã đạt tới cảnh giới Ma Soái, Diệp Viễn chỉ là một Ma Tướng trung kỳ, thế mà có thể chống trả được, thật sự là làm cho người ta phải kinh ngạc.

Lúc này hắn khẳng định sau lưng Diệp Viễn chắc chắn có cao thủ chống lưng.

Người này thực sự không đơn giản, ngàn vạn lần không thể đắc tội.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không liên quan đến các ngươi, người khác muốn giết ta. Ha ha, xem ra lần này đã gây mối thù lớn rồi.”

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này nhất định là Tạp Tân ngấm ngầm ra tay.

Trong yến hội không thể giết được hắn nên đã mời sát thủ ám sát hắn.

Hắn ta thực sự cho rằng mình che giấu rất tốt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK