Nhưng mà câu nói của Diệp Viễn lại cho hắn cảm giác mây mù gặp ánh trăng. Giống như trong đêm tối lại có một vệt sáng, chỉ dẫn phương hướng cho Đường Phàm!
Bỗng nhiên Đường Phàm chắp tay nói: “Tuy Diệp huynh còn trẻ tuổi mà nhãn giới đã cực cao! Lời vừa rối cực kỳ có lợi với Đường mỗ. Trận đấu này, Đường mỗ bại đến tâm phục khẩu phục! n tình hôm nay, Đường mồ xin ghi nhớ!”
Nói xong, Đường Phàm trực tiếp xoay người xuống lôi đài, biến mất trong đám người.
Bùi Văn Cường nhìn thấy một màn này, chợt nhớ tới lời nói trước đấy của Diệp Viễn muốn vào Xích Hà Cốc.
Lúc ấy hắn cảm thấy vô cùng tức cười, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, dường như Diệp Viễn… thật sự có hy vọng làm được!
Cho đến bây giờ, dường như ngoại trừ Dương Văn Miếu, đã không có người nào có thể mạnh hơn Diệp Viễn rồi.
Nhưng mà cho dù mạnh như Đường Phàm, cũng vẫn không có cách nào bức ra thực lực chân chính của Diệp Viễn!
Nếu như so sánh Diệp Viễn và Dương Văn Miếu, lấy Đường Phàm để tham khảo thì dường như Diệp Viễn có thể thắng được dê dàng hơn.
Lẽ nào, thực lực thật sự của Diệp Viễn còn ở trên Dương Văn Miếu?
Bùi Văn Cường hít vào một ngụm khí lạnh, lúc trước, hắn đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà bây giờ, dường như suy đoán này rất có thể xảy ra!
Nếu như không phải lúc trước Bành Yến sỉ nhục Hạng Hạo, thì không biết là Diệp Viễn có lên khiêu chiến Dương Văn Miếu hay không.
Có điều, cái này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Thực lực của Diệp Viễn, chờ đến lúc vào chung kết, thì sẽ hiện ra thôi!
Bành Yến ở bên Ngũ Kiếm Thanh đã sớm nhìn hắn chằm chằm như hổ đói.
Lúc trước thấy Đường Phàm lên khiêu chiến Diệp Viễn, hắn còn âm thầm cao hứng.
Hắn cảm thấy dựa vào thực lực của Đường Phàm thì Diệp Viễn sẽ không thể nào đánh lại. Cho dù Diệp Viễn có đánh được cũng sẽ tiêu hao cực lớn.
Nói như vậy thì khi hắn lên lôi đài liền có thể trả lại tất cả cho Diệp Viễn
‘a •
rồi.
Nhưng mà bây giờ sau khi đánh xong một hồi rồi mà Diệp Viễn vẫn không tiêu hao cái gì.
Thực lực như vậy, thật sự là khiến hắn có chút nhìn mà sợ.
“Bành Yến, buông bỏ đi! Thực lực của tiểu tử này, chỉ sợ không phải là người mà ngươi có thể đối phó được! Ngươi đi khiêu chiến người khác, thì chẳc chắn có thể có được một vị trí thăng cấp, đừng có tự làm mình mất mặt.” Ngũ Kiếm Thanh trầm mặt nói.
Bành Yến nghe vậy thì vỏ cùng không cam lòng, nhưng mà cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu.
Song khi Bành Yến định lên khiêu chiến người khác thì Hạng Hạo giễu cợt nói: “ô, không phải là ngày hôm qua còn huênh hoang buông lời khiêu chiến muốn cho Diệp Viễn đẹp mặt sao? Sao hả, hướng ngươi đi lên hình như không phải lôi đài của Diệp Viễn!”
Hạng Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hành động của Bành Yến, cho nên tất cả hành động của Bành Yến hắn đều thu hết vào mắt.
Toàn thân Bành Yến run lên, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Hạng Hạo, hận không thể nuốt sống hắn.
Hạng Hạo cũng trợn mắt nhìn lại, cuộc thi tài này cấm tự ý đánh nhau, chẳng lẽ Bành Yến còn dám giết hắn sao?
Diệp Viễn đánh mặt người ta tới loại trình độ này rồi, hắn không cố lợi dụng một chút thì làm sao có thể giải mối hận trong lòng?
“Không nên tức giận, tiểu tử này đang cố kích ngươi. Thả lỏng tâm thái, ngoại trừ Dương Văn Miếu và Diệp Viễn, vẫn còn rất nhiều cường thủ, ngươi phải cẩn thận!” Ngũ Kiếm Thanh nói.
Bành Yến hít thật sâu một hơi, gật đầu nói: “Thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được vị trí này!”