Thấy vẻ mặt Thẩm Sướng vẫn hiếu kỳ, Diệp Viễn trực tiếp ném bình nhỏ qua, cười nói: “Hôm nay ta và Phiêu Vũ tiền bối đấu đan, kết quả chỉ có mấy người các ngươi biết rõ. Nếu có người tiết lộ ra ngoài, ta sẽ không gây phiền phức cho các ngươi nhưng ngày khác Phiêu Vũ tiền bối xuất quan, sẽ tự tới gây phiền phức cho các ngươi.”
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều giật mình.
Mặc dù một trận chiến này Phiêu Vũ Thiên Tôn thắng nhưng mà Diệp Viễn cũng là không kém chút nào.
Truyền ra ngoài, rất có ảnh hưởng tới danh tiếng của Phiêu Vũ Thiên Tôn.
Thẩm Sướng nhận lấy bình nhỏ, thần thức dò vào bên trong, nhất thời hóa đá.
Lòng người khác ngứa ngáy khó chịu, thúc giục: “Thẩm huynh, rốt cuộc là thế nào, ngươi nói chuyện đi chứ!”
Thẩm Sướng cả kinh, đưa bình nhỏ cho Thần Vũ, lẩm bẩm nói: “Tự ngươi xem đi.”
Thần Vũ không hiểu lắm, nhận lấy bình nhỏ, vừa nhìn cũng hóa đá.
Mọi người bị hai người này làm cho không hiểu lắm, có điều bọn họ cũng biết, khẳng định viên Thiên Kiếp Hỗn Nguyên Đan không tầm thường.
Truyền qua từng người một, một người lại tiếp một người hóa đá.
Biểu cảm trên mặt bọn họ, đều vô cùng đặc sắc.
Hai người Tử Ngữ và Thanh Vận nhìn thấy một màn này, bị bọn họ làm cho ngứa ngáy khó chịu.
Rốt cuộc đan dược này có ma lực gì mà khiến một đám trưởng lão Đan Thần Các giống như gặp quỷ vậy?
Sau khi hai người xem đan dược, biểu cảm cùng biến thành không giống với người khác.
“Thần phẩm Hưu Linh! Không ngờ được cuộc đời này của lão phu lại có thể nhìn thấy thần đan Hưu Linh, thật sự là sống không uổng cuộc đời này!” Đột nhiên, Thẩm Sướng phát ra một tiếng thở dài.
Trưởng lão khác nhao nhao gật đầu, hiển nhiên cũng cảm động lây với Thẩm Sướng.
Không sai, Thiên Kiếp Hỗn Nguyên Đan Diệp Viễn luyện chế ra chính là thần đan Hưu Linh cực hiếm thấy!
Thần phẩm có ngũ cảnh, Tử Linh, Hư Linh, Hạo Linh, Hưu Linh, Thông Linh, một cảnh lại khó hơn so với một cảnh.
Thần đan Hạo Linh, vận khí tốt thì còn có thể nhìn thấy.
Nhưng mà thần đan Hưu Linh, ở toàn bộ Thông Thiên Giới gần như là tuyệt tích!
E rằng, chỉ có loại cường giả như Dược Tổ mới có thể luyện chế ra được thần đan Hưu Linh.
Còn về thần đan Thông Linh trong truyền thuyết, đối với bọn người Thẩm Sướng mà nói, càng là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thần Vũ nhìn về phía Diệp Viễn, hoài nghi nói: “Đại nhân, ngài luyện chế ra thần đan Hưu Linh, vậy thì… tại sao lại thua?”
Thần đan Hưu Linh luyện chế có bao nhiêu khó?
Đối với Luyện Dược Sư mà nói, thậm chí so với đột phá Thiên Đế còn khó hơn!
Diệp Viễn luyện chế ra thần đan Hưu Linh, vậy thì nhất định là tung hoành thiên hạ, thế mà còn thua?
Diệp Viễn cười nói: “Bởi vì, Phiêu Vũ tiền bối cũng luyện chế ra thần đan Hưu Linh! Chỉ tiếc, lần đấu đan này ngài ấy còn nhìn thấy một quang cảnh khác cho nên… phẩm chất của ngài ấy tốt hơn một chút so với ta.”
Nói đến đây, Diệp Viễn cũng lộ ra một tia tiếc nuối.
Một trận chiến này, đương nhiên Diệp Viễn cũng có được lợi ích không nhỏ.
Tổ Cảnh hư vô mờ mịt kia, dường như ở trước mặt Diệp Viễn đã rõ ràng hơn một chút.
Chỉ tiếc, thời gian Diệp Viễn ở trên cấp độ Đạo Cảnh đại viên mãn này vẫn là quá ngắn, sao có thể so được với Phiêu Vũ Thiên Tôn đã bước nửa chân vào Tổ Cảnh?
Nhưng cho dù như thế, hắn cũng chỉ là hơn một chút, nên đã thua Phiêu Vũ.
Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đều là vô cùng khiếp sợ.
Trong lòng bọn họ hiểu rõ, lần đấu đan này tuy nói công bằng nhưng mà vẫn có chút khác biệt.