Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Khoảnh khắc cuối cùng khi Diệp Viễn rải Thần Nguyên Thạch, linh lực vốn loãng ban đầu đột nhiên phun ra như núi lửa, mạnh mẽ phun trào ra.

Linh khí cuồng bạo giống như thực chất, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trên mặt Tằng Du lộ ra vẻ kinh ngạc cười nói: “Ha ha ha... Diệp Viễn, lần này ta thật sự cảm tạ ngươi. Không ngờ lại gặp phải Bế canh linh nhãn. Với linh khí cuồng bạo như vậy, ta đột phá được đến Thần Quân tầng tám chỉ là chuyện xảy ra trong nay mai! “

Hắn vốn cho rằng Diệp Viễn đến mở động phủ quá nguy hiểm, cho nên mới tới giúp.

Kết quả, hắn chẳng giúp được gì nhiều, lại còn nhặt được một cái đại tiện nghi.

Diệp Viễn cười nói: “Với lượng linh lực này, trong vòng ngàn năm, việc tu luyện của chúng ta không còn phải lo lắng. Tuy nhiên, chúng ta phải che đậy linh lực phun trào ở đây, nếu không, nhất định sẽ thu hút sự thèm muốn của những người để ý đến.

Tằng Du tán thành, gật đầu nói: “Ngươi nói không sai! Muốn chặn lại linh khí cuồng bạo như vậy e rằng là chuyện không dễ dàng!”

Diệp Viễn cười cười, lại tiếp tục bận rộn.

Sau vài canh giờ, linh khí ở nơi này đã trở nên lắng dịu lại như cũ, nhìn từ bề ngoài không khác gì những nơi khác.

Nhưng dưới sự lắng dịu đó là linh khí dang cuồn cuộn sôi trào, khiến cho từng lỗ chân lông đều nở ra.

Nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Diệp Viễn, trong lòng Tằng Du càng thêm kinh ngạc.

Người này thật sự là thâm sâu không thể nào lường được!

Khi cả hai đang bận rộn, Tằng Du đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh. Một vài luồng khí tức đáng sợ đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện.

Sau đó, ba hung thú với hình dạng khác nhau từ từ bước ra từ một khu rừng rậm theo ba hướng.

“Ha ha, không ngờ trên đỉnh Hỏa Vân này lại có linh khí mạnh như vậy!” Một hung thú hình nai miệng nói tiếng người.

Hiển nhiên, tam đầu hung thú này đã khai linh trí.

“Diệp Viễn! Đây... tam đầu ngũ giai hung thú!”

Sắc mặt Tằng Du lập tức không còn chút máu, niềm vui sướng khi bắt gặp Bế Canh Linh Nhãn ngay lập tức tan thành mây khói.

Diệp Viễn còn đang bận rộn, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới ba hung thú này.

“Tiểu tử, để thưởng cho ngươi, Trư gia nhà ngươi sẽ chính miệng ăn thịt ngươi!” Một con lợn rừng miệng nói tiếng người.

“Con heo mập chết tiệt, con nai già, ở đây làm gì có chuyện của các ngươi, cút đi!” Một con gấu khổng lồ khác nói.

“Con gấu chết tiệt, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Thật sự cho rằng Trư gia sẽ sợ ngươi sao?”

Ba hung thú hoàn toàn không để tâm đến Diệp Viễn và Tằng Du, cứ như thể nơi này là địa bàn của chúng.

Lúc này, Diệp Viễn mới chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng xong việc!”

Con gấu khổng lồ nói: “Ha ha, tên tiểu tử này có chút bản lĩnh đấy, lại có thể che giấu hoàn toàn linh nhãn này, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không có gì khác lạ cả. Được rồi tiểu tử, mau chạy đi, Hùng gia ta cho ngươi mười tức thời gian, nếu ngươi có thể chạy thoát thì ngươi mạng lớn.”

Diệp Viễn mặc kệ nó, cười nói với Tằng Du: “Việc còn lại là mở động phủ. Đừng có ngẩn người ra nữa, mau bắt tay vào làm đi.”

Tằng Du sắp phát điên, tên này làm sao lại hành động cẩu thả như vậy, không thấy ngũ giai hung thú đó đang nói chuyện với ngươi sao?

“Ha ha ha, con gấu chết tiệt, ngươi còn không trấn áp được một tên cấp bốn, thật là xấu hổ!”

Hươu già cười lớn.

Con gấu khổng lồ nghe vậy phát cáu nói: “Tiểu tử, ngươi có nghe thấy ta đang nói chuyện với ngươi không?”

Diệp Viễn liếc nhìn nó một cái, nhẹ nói: “Con gấu chết tiệt, ngươi đang nói chuyện với ta sao?”

Con gấu khổng lồ tức giận nhưng bất lực không biết làm sao, tên tiểu tử này không biết sợ là gì!

“Tên tiểu tử chết tiệt, dám trêu ngươi Hùng gia nhà ngươi, cẩn thận Hùng gia chỉ cần một cái tát đem ngươi đánh thành bùn nhão!”

Con gấu khổng lồ tức giận, từ từ nâng chân gấu lên, làm bộ hướng đạp về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn cười nói: “Ba tên các ngươi, nếu đã nhắm trúng Bế Canh Chi Nhãn? Các ngươi muốn ở đây tu luyện cũng được, nhưng nhất định phải bảo vệ động phủ cho ta, nếu không ta sẽ một cước đá các ngươi ra ngoài.” Lời của Diệp Viễn khiến cho ba hung thú hoàn toàn há hốc mồm.

Tằng Du vừa nghe xong liền cảm thấy sởn cả da gà, Diệp Viễn điên rồi lại có thể khiêu khích tam đại ngũ giai hung thú!

“Ha ha ha, tên tiểu tử này lại muốn chúng ta trông cửa cho hắn! Xem ra hắn ta đúng là tên ngốc, Hùng gia này sẽ tiễn ngươi lên đường!” Con gấu khổng lồ cười lớn lòng bàn tay đập về phía Diệp Viễn.

Lực tát này thực sự mạnh đến cực điểm.

Uy lực của Thiên Thần Cảnh cũng không thể ngăn cản!

Nhưng mà vào ngay lúc này, một khí tức cực kỳ lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện. Vừa xuất hiện, lại còn dũng mãnh hơn bàn tay của con gấu khổng lồ!

̀m!

Thân hình to lớn của con gấu khổng lồ trực tiếp bị văng ra ngoài.

Hai hung thú khác nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của chúng lộ ra vẻ kinh sợ.

Bọn chúng làm sao họ có thể nghĩ rằng Diệp Viễn mang theo bên mình một ác linh cường đại đến như vậy.

Tằng Du nhìn thấy ác linh đó liền cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Hắn không ngờ Diệp Viễn không chỉ có thực lực cường đại, bên cạnh còn mang theo một ác linh đáng sợ như vậy.

Gầm!

Con gấu khổng lồ gào rống lên, tức giận nói: “Tên tiểu tử chết tiệt, lại dám động đến ta, ngươi chết rồi! Một cái ác linh tầm thường, ngươi cho rằng có thể bình chân như vại, không cần lo lắng sao?”

Diệp Viễn cười nói: “Con gấu lớn ngu ngốc, một mình ngươi không đủ để trông, để hai bọn chúng cùng xông lên đi. Ba người các ngươi tuy rằng yếu thế, nhưng cũng đủ để trông cửa cho ta.”

Lời của Diệp Viễn càng khiến con gấu tức giận liên hồi.

“Tiểu tử, Hùng gia sẽ xé ngươi ra thành từng mảnh!”

Vừa nói, con gấu khổng lồ vừa vung tay bàn tay khổng lồ đáng sợ của mình, cùng ác linh đứng chung một chỗ.

Lần này, nó đã dùng hết sức lực!

Tuy nhiên, con gấu khổng lồ rất nhanh đã phát hiện ra rằng mình đã sai.

Thật sự quá sai!

Những gì Diệp Viễn nói vừa rồi không phải là dối trá.

Ác linh này quá mạnh!

Sau một vài hiệp, bị đánh đến mức không thể chống trả lại, gào khóc kì dị.

“Hai người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, lẽ nào các ngươi không muốn tu luyện ở đây nữa sao?” Con gấu khổng lồ hét lên.

Nghe vậy, con lợn rừng và con nai già nhìn nhau rồi cùng gia nhập chiến đoàn.

Ba hung thú cùng nhau tiến lên, tình hình cuối cùng cũng được cải thiện.

Tuy nhiên, ác linh dưới sự kiểm soát của Vô Trần thật sự quá mạnh.

Quỷ đạo bách phù của hắn xuất thần nhập hóa, vô cùng tuyệt diệu, đem lực chiến đấu của ác linh tăng cấp lên nhiều cấp bậc.

Ba hung thú cấp năm thực sự đã bị một ác linh trấn áp.

Bên cạnh, Tằng Du ngẩn người nhìn.

Khí tức của ác linh này tuy không mạnh bằng ba hung thú, nhưng sức chiến đấu của nó lại khiến người ta kinh ngạc.

Quả nhiên, bên cạnh biến thái đều là biến thái!

Chỉ là hắn không thể hiểu được tại sao một ác linh cấp năm lại chấp nhận bị Diệp Viễn thu phục?

Ba thú một quỷ chiến đấu kịch liệt không thôi, ước chừng đấu cả một canh giờ, đánh đến nỗi toàn bộ đỉnh Hỏa Vân đều lộn xộn.

Trên đỉnh Hỏa Vân thỉnh thoảng lại vọng lại tiếng kêu thảm thiết của hung thú. “Không đánh nữa! Không đánh nữa! Chúng ta... chúng ta chịu thua!” con gấu khổng lồ hét lên.

Ba hung thú dũng mãnh, lúc này đã bầm mày bầm mặt, trên người khắp nơi đều bị thương, khí tức hỗn loạn, cuối cùng đã bị Vô Trần đánh phục.

Diệp Viễn cười nói: “Thế nào, bây giờ, đồng ý trông cửa cho ta rồi sao?”

Tam đầu mãnh thú đưa mắt nhìn nhau, nhất thời vẫn chưa quyết định được.

Bọn chúng đều là vương giả của đỉnh Hỏa Vân, lại canh giữ cửa cho loài người, thật đáng xấu hổ.

Tuy nhiên, bọn chúng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Bế Canh Linh Nhãn.

Thật là mâu thuẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK