Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Viễn, lấy ra con bài tẩy của ngươi đi! Ta thật sự muốn nhìn một chút, ngươi là phô trương thanh thế hay là thật sự có bản lĩnh để gọi nhịp cùng bản tọa!” Ánh mắt U Sát sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Viễn, nói.

Dọc theo con đường này, sở dĩ U Sát nhường nhịn Diệp Viễn mọi điều, tất nhiên là vì hắn sờ không trúng lá bài của Diệp Viễn.

Bây giờ hắn đã hấp thu một lượng lớn ý cảnh Sát Lục, thực lực tăng vọt một mảng lớn. Bây giờ đối mặt Diệp Viễn một lần nữa thì cũng tự tin hơn rất nhiều.

Diệp Viễn cũng nhìn U Sát, khóe miệng hiện lên một nụ cười, thản nhiên nói: “Ta phải gọi ngươi là U Sát, hay gọi ngươi là Tư Không Thương đây?”

Lời vừa nói ra, ba tên Tôn chủ còn lại đều có vẻ mặt mờ mịt, mà khí tức của Tôn chủ U Sát thì rõ ràng hơi cứng lại.

“Ba người các ngươi, tạm thời rời đi trước!” U Sát bình tĩnh nói.

Hai người Lãnh Huyết sững sờ, nhưng mà vẫn cung kính thi lễ với U Sát, nói: “Vâng!”

Lúc này Tư Nhân đã coi Diệp Viễn là ân nhân cứu mạng, tất nhiên nàng sẽ không chịu để cho hắn ở lại nơi nguy hiểm như thế này.

“Diệp Viễn...”

Diệp Viễn cười nói: “Không sao cả, ta nghĩ Tôn chủ U Sát sẽ không làm khó tên tiểu bối như ta, đúng không?”

Tư Nhân vẫn không yên lòng, thế nhưng Diệp Viễn đã nói như thế thì nàng cũng không tiện nói thêm điều gì, không thể làm gì khác hơn cũng đành phải rời khỏi mảnh không gian này.

Ba người đi rồi, âm thanh lạnh lùng của U Sát truyền đến: “Ngươi là ai!”

Tên Diệp Viễn này quá thần bí, rõ ràng thực lực còn chưa đạt đến Vô Tướng Cảnh, vậy mà ngay cả Tôn chủ như hắn đều nhìn không thấu.

Trong vòng ba vạn năm nay, võ giả bước vào Tu La Tràng đều đếm không xuể, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể tránh được sự khống chế của Quyết Sát Lệnh.

Nhưng mà, Diệp Viễn lại làm được!

Diệp Viễn không những tự mình làm được mà còn có thể giúp đỡ Tư Nhân giải trừ khống chế. Loại thủ đoạn như thế này, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

U Sát hiểu rất rõ Quyết Sát Lệnh, một khi trồng nó vào trong thần hồn của võ giả thì sẽ dung hợp thành một thể với thần hồn, căn bản là tách không ra.

Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, Diệp Viễn làm thế nào để làm được.

Diệp Viễn nhìn U Sát, cười nói: “Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là cái Loạn Ma Hải này quả nhiên đã bị Hắc Ám Thần Vương nắm trong tay! Chẳng qua là ta hết sức tò mò, Hắc Ám Thần Vương Tư Không Thương đến cùng là dạng tồn tại như thế nào!”

Hắc Ám Thần Vương, là một người thần bí nhất trong Thập Đại Thần Vương!

Toàn bộ Thần Vực, có rất ít người gặp qua Hắc Ám Thần Vương. Nếu như không phải Thiên Cơ Lâu tuyên bố có Thập Đại Thần Vương thì sợ rằng thế gian đều không có mấy người biết rằng còn có một nhân vật như vậy.

Đối với việc rốt cuộc Hắc Ám Thần Vương là người địa phương nào, cũng là điều mọi người thắc mắc.

Nhưng mà, bên trong Thần Vực cao tầng lại lưu hành một suy đoán, đó chính là Hắc Ám Thần Vương là chúa tể của Loạn Ma Hải!

Còn cái tên Tư Không Thương này thì vẫn là Diệp Viễn nghe được từ phụ thân Cơ Chính Dương.

Toàn bộ Thần Vực biết được cái tên này thì càng lác đác không có mấy người.

U Sát yên lặng, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Ta không phải Hắc Ám Thần Vương!”

Diệp Viễn cười nói: “Ta đương nhiên biết ngươi không phải bản thể thật của Hắc Ám Thần Vương, nếu như Hắc Ám Thần Vương chỉ có loại thực lực này như ngươi thì Loạn Ma Hải đã sớm bị người khác diệt! Cái Loạn Ma Hải này làm gì có thể đứng sừng sững lâu dài ba vạn năm tại Thần Vực như vậy chứ? Nếu như ta đoán không có sai thì ngươi chỉ là một cái phân thân của Tư Không Thương, thay hắn quản lý Tu La Tràng, đồng thời thu thập ý cảnh Sát Lục mà thôi. Điều ta hiếu kỳ là, ba vạn năm nay, Hắc Ám Thần Vương chỉ có một người là Tư Không Thương hay là đã truyền thừa mấy đời?”

Cường giả cảnh giới Thần Vương có thọ nguyên từ một vạn đến một vạn năm ngàn tuổi. Theo lý thuyết thì cho dù là Hắc Ám Thần Vương cũng không có khả năng sống ba vạn năm.

Nhưng Loạn Ma Hải lại sừng sững đứng vững ba vạn năm, trong lúc đó sợ rằng số lượng người muốn đánh chủ ý lên Loạn Ma Hải cũng không hề ít.

Nếu như mỗi một thời đại Hắc Ám Thần Vương đều có thực lực cỡ Thập Đại Thần Vương, vậy thì quá kinh khủng.

Dạng truyền thừa như thế này quá mức đáng sợ!

U Sát lại yên lặng một lần nữa, thêm nửa ngày sau mới mở miệng: “Không thể trả lời! Rốt cuộc mục đích khi ngươi vào Loạn Ma Hải là gì!”

Rất hiển nhiên, thứ mà Diệp Viễn biết còn nhiều hơn sự tưởng tượng của hắn. So với việc thề thốt phủ nhận trước mặt Diệp Viễn còn không bằng cứ ngậm miệng thật tốt.

Mặc dù giọng nói của U Sát rất bình tĩnh, thế nhưng sự chấn động trong lòng đã đến tột đỉnh.

Ở Loạn Ma Hải luôn một mực lấy danh xưng thần bí, chỉ có tồn tại cao cấp nhất Thần Vực mới biết được một góc băng sơn của Loạn Ma Hải.

Nhưng rõ ràng Diệp Viễn chỉ là một thanh niên chỉ chừng hai mươi tuổi, làm thế nào mà hắn biết được những bí ẩn này!

Càng làm cho hắn chấn động là, Diệp Viễn cứ như vậy mà một ngụm nói ra tên hắn!

Cho nên, nhất định hắn phải hiểu rõ ý đồ của Diệp Viễn khi đến đây!

Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: “Ta chỉ là vì Uẩn Thần Thạch mà đến, bây giờ ta đã tìm được Uẩn Thần Thạch, ta cũng sẽ không lưu lại nữa. Thượng lưu có tương phùng, sau này còn gặp lại!”

Diệp Viễn chắp tay một cái, lập tức muốn xoay người rời đi.

“Hừ! Ngươi muốn rời đi cũng không phải không được, thế nhưng trước tiên phải chứng minh ngươi có tư cách để rời đi hay không!” U Sát lạnh lùng nói từ phía sau lưng.

Diệp Viễn xoay người lại, bất đắc dĩ nói: “Mọi người nước sông không phạm nước giếng, bí mật của Loạn Ma Hải ta sẽ giữ kín như bưng, ngươi cần gì phải buộc ta ra tay?”

Ngược lại không phải Diệp Viễn cuồng vọng, mà là thực lực của U Sát quá mạnh mẽ. Một khi động thủ, nhất định hắn phải lộ ra con bài tủ.

Con bài tẩy của Diệp Viễn quá mức kinh người, không phải chuyện vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn lấy ra.

Nhưng mà xem ra bây giờ U Sát đã không có ý buông tha cho hắn.

“Hừ! Chỉ có người chết, mới có thể giữ miệng kín như bưng!”

U Sát hừ lạnh một tiếng, xuất ra Cực Đạo Kiếm Sát lần nữa! Hiện tại Diệp Viễn vẫn không có cách nào tiếp nhận được uy lực của Đạo Huyền Cảnh.

Sát khí cuồng bạo gần như hóa thành thực chất, gắt gao tập trung vào Diệp Viễn, căn bản không cho hắn một chút cơ hội nào.

Sở dĩ Sát Lục Kiếm Quyết được cho là có thể tu luyện tới trình độ cảnh giới ngang ngửa với Thập Đại Thần Vương, nguyên nhân chính là vì Hắc Ám Thần Vương là một trong Thập Đại Thần Vương sử dụng môn võ kỹ này!

Cho nên, uy thế của một kiếm này có thể tưởng tượng được mạnh đến nhường nào!

Dưới một kiếm này, đừng nói là một tên võ giả Thiên Khải Cảnh như Diệp Viễn, cho dù là võ giả Đạo Huyền Cảnh trung kỳ cũng tuyệt đối không có chút may mắn nào!

Nhưng mà, đúng vào lúc này lại có một tòa tháp lớn đột ngột xuất hiện ở chính giữa hai người!

“Oanh!”

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, Cực Đạo Kiếm Sát không thể địch nổi trực tiếp bổ vào phía trên Hạo Thiên Tháp, vậy mà Hạo Thiên Tháp lại không hề nhúc nhích!

“Thần khí! Không đúng, là chuẩn thần khí! Nhưng mà, khoảng cách với thần khí chỉ còn cách có nửa bước!” U Sát kinh hãi nói.

Ánh mắt của U Sát vô cùng tốt, chỉ cần nhìn một cái thì đã phân biệt được đẳng cấp của Hạo Thiên Tháp.

Mặc dù không phải Thần khí chân chính, thế nhưng cái tên chuẩn Thần khí cũng đã đủ kinh người.

Bởi vì ở Thần Vực bây giờ, căn bản cũng không có người nào có thể luyện chế ra chuẩn Thần khí!

Trăm ngàn năm trước, sau khi Thần Đạo điêu tàn cũng chỉ có kỳ tài khoáng thế như Phương Thiên bực này mới có thể luyện chế ra một món đồ chuẩn Thần khí như Hạo Thiên Tháp này.

Đương nhiên, mặc dù để có thể luyện chế thành công Hạo Thiên Tháp thì chủ yếu vẫn là vì nhờ có Hạo Thiên Thạch Bi.

Nếu như Diệp Viễn tới thao túng Hạo Thiên Tháp thì tất nhiên sẽ đỡ không nổi một kích kinh thiên của U Sát.

Nhưng nếu đổi thành Long Đằng tới thao túng thì tình huống sẽ hoàn toàn bất đồng.

Long Đằng đạt được hồn lực cuối cùng của Long Chiến, hơn nữa cộng với sự trợ giúp của Uẩn Thần Thạch thì thực lực đã khôi phục được sáu bảy thành.

Dạng thực lực này dùng để chống đỡ một kích của U Sát vẫn là dư dả.

Sự tự tin của Diệp Viễn chính là đây!

“Ngươi thấy đấy, ta nói đừng đánh nữa, ngươi lại cứ muốn đánh! Trừ phi Tư Không Thương tự mình đến, bằng không ngươi không có cách nào giữ ta lại được!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK