Nhậm Tinh Thuần bất giác nhớ lại khoảng khắc năm đó khi ông đuổi hai vợ chồng Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng ra khỏi Vô Phương Thành, bây giờ nghĩ lại, đúng là năm đó hắn đã làm ra chuyện hết sức ngu xuẩn.
Hơn nữa nếu như một trong hai người bọn họ không kiên định, thì bây giờ làm sao hắn lại có thể có một đứa cháu ngoại xuất chúng như vậy được chứ?
Nếu như năm đó hắn thành công trong việc chia rẽ đôi uyên ương… Nhậm Tinh Thuần cũng không dám nghĩ tiếp.
Khí thế của Diệp Viễn quá mạnh!
Có Diệp Viễn, thì ít nhất trong cả nghìn năm tới, Vô Phương Thành sẽ là nơi mạnh nhất trong cả Vô Biên giới!
Không bao lâu, Vô Phương Thành cũng sẽ lấn át cả tam tông, trở thành thế lực đứng đầu cả Vô Biên giới!
Nhậm Tinh Thuần là lão già có dã tâm, cho nên hắn càng kích động khi nghĩ về tương lai của Vô Phương Thành.
Diệp Viễn bước vào bên trong không gian truyền thừa, nhưng mặt hắn lúc này lại hiện lên vẻ nghi hoặc.
Vì hắn thấy một người mặc đồ đen chắp tay sau lưng, đứng quay lưng về phía hắn.
“Ngươi khá lắm! Gần cả vạn năm nay, ngươi là thiếu niên thiên tài đầu tiên xuất sắc vượt ải ở cả sáu tầng đầu!”
Người mặc đồ đen này chính là nhân vật thần bí trước đó trong không gian truyền thừa.
Diệp Viễn cảm thấy hết sức ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nhân vật thần bí này.
Hắn còn cho rằng người này sẽ giống như lúc trước, chỉ ẩn nấp ở một chỗ nào đó để điều khiển mọi việc.
Xem ra xuất sắc vượt ải liên tiếp hai lần lại khiến người mặc đồ đen này chú ý tới mình.
“Cho nên tiền bối cảm thấy, ta có đủ tư cách để khiến tiền bối phải trực tiếp ra mặt?” Diệp Viễn lãnh đạm cười nói, đồng thời cũng không tỏ vẻ bất ngờ kinh ngạc.
Người mặc đồ đen cảm thấy ngạc nhiên, dường như lúc nào tên tiểu tử này cũng giữ dáng vẻ trấn định giống như chẳng có chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi sắc mặt, không hề giống đám thiếu niên chốn hạ giới.
Trước đó tên tiểu tử này lại còn dám lên tiếng mặc cả, khiến nhân vật thần bí đó tức tím mặt.
Bây giờ bản thân hắn trực tiếp xuất hiện mà tên tiểu tử này vẫn lại bày ra cái vẻ thiếu đòn ấy, thật biết cách chọc tức người khác.
Người mặc đồ đen đó không nói gì, chỉ phất tay, một chiếc bình nhỏ lập tức xuất hiện trong tay Diệp Viễn.
“Đây là phần thưởng cho lần thứ hai xuất sắc vượt ải!” Người mặc đồ đen nói.
Diệp Viễn xoè lòng bàn tay ra, tiện tay định lượng chiếc bình nhỏ trong tay.
Chiếc bình trống không, bên trong chỉ có một giọt máu tươi!
Giọt máu này không giống máu thường, nó có màu đỏ tươi, hơn nữa trong màu đỏ ấy lại có chút ánh vàng.
Thấy vậy, Diệp Viền thay đổi thần
sắc!
“Lẽ nào… đây là… tinh huyết của thần thú?” Không ngờ Diệp Viễn lại có thể nhận ra cả thứ này, hắn ngạc nhiên hỏi.
Người mặc đồ đen cảm thấy kinh ngạc liền quay người lại, nhưng hắc bào vẫn che khuất cho nên Diệp Viễn không thể nào nhìn rõ diện mạo của hắn.
Hơn nữa Diệp Viễn lại cảm thấy người mặc đồ đen đứng trước mặt hắn lúc này lại có cảm giác không chân thực, rõ ràng đứng ngay trước mặt hắn, nhưng lại giống như ở cách xa cả vạn dặm.
Điều này dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng hắn, bởi e là thực lực của người này không phải mạnh ở mức bình thường!
“Đến cả tinh huyết của thần thú mà ngươi cũng biết sao? Xem ra xuất thân của ngươi không bình thường chút nào!” Người mặc đồ đen kinh ngạc nói.
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, cố kìm nèn nỗi xúc động nói: “Đế tiền bối phải chê cười rồi, bởi có ánh kim xuất hiện trong bên trong giọt máu này, đây chính là dấu hiệu của yêu thú bắt đầu tiến hoá lên thần thú!”