Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lăng Thiên? Đây là phong hiệu của ta phải không hả? Nghe cũng có vẻ không tệ."

Diệp Viễn lẩm bẩm lại phong hiệu của mình, cảm thấy khá là hài lòng.

Chỉ là hắn có chút tò mò, chính xác thì Thiên Cơ Lâu dựa vào cái gì để có thể đánh giá thực lực mạnh yếu.

"Làm gì chỉ có không tệ! Ta đoán rằng cái tên Định Thiên Thần Vương đó cái mặt cũng đã xanh rồi! Hắn ta cũng chỉ là 'Định Thiên', nhưng đại nhân lại là Lăng Giá Chư Thiên! Khoảng cách này không phải là một ngôi sao rưỡi đâu! Ha ha ha...” Khương Thái Thương cười to nói.

Hắn ta vừa cất tiếng cười, những người khác cũng cười theo.

Những người này nhìn Gia Cát Thanh Hư không phải chỉ mới có một hai ngày, tất cả đều vô cùng bất mãn với hắn.

Nếu lúc đó không phải Linh Giá Thần Vương tới kịp thì Diệp Viễn nhất định đã chết trong tay hắn rồi.

Thế nên, nhóm người này đều có chung một cảm giác cùng thù.

Bây giờ Diệp Viễn đã đứng trong nhóm Thập Đại Thần Vương, không chỉ đứng thứ sáu, mà còn có danh hiệu “Lăng Thiên”, cái tên Gia Cát Thanh Hư đó chắc chắn là đang tức chết đi được.

Trên thực tế, bọn họ đã đoán đúng.

Quả thực lúc này Gia Cát Thanh Hư rất tức giận.

“Thập Đại Thần Vương còn có những thay đổi gì, nói ta nghe xem.” Diệp Viễn hỏi.

Mặc dù hắn không mấy cảm giác gì về việc được chọn làm Thập Đại Thần Vương, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn để ý những thay đổi trong bố cục của các cường giả đỉnh cao trong Thần Vực.

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Viễn, Khương Thái Thương chủ động trả lời, nói vô cùng chi tiết những thay đổi của Thập Đại Thần Vương cho Diệp Viễn nghe.

Diệp Viễn nghe xong cũng hết sức ngạc nhiên.

Nhưng khi hắn nghe đến cái tên Tư Không Thương thì tia sáng lạnh lẽo vụt qua trong mắt!

Chưa nói đến việc một chưởng hận thù ngày hôm đó thì việc hắn luyện U Vô Nhai thành phân thân của hắn cũng đủ để khiến Diệp Viễn có sát ý với hắn rồi.

Tình cảm Diệp Viễn dành cho U Vân Tông vô cùng sâu sắc, mà U Vô Nhai lại là người khởi sơn cho U Vân Tông, thế mà lại phải trở thành phân thân cho một người khác, điều này khiến Diệp Viễn không thể chấp nhận được.

Mặc dù hắn và U Vân Nhai là người xa lạ, nhưng một thân kiếm đạo ý cảnh trong đó có một nửa là được kế thừa từ ông ta.

Mối thù này, nhất định phải báo!

Diệp Viễn đã ngấm ngầm hạ quyết tâm, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, hắn sẽ đi tìm Hắc Ám Thần Vương để giải quyết mối nợ này!

Bọn họ đang trò chuyện, đột nhiên Ngao Đạc muốn gặp Diệp Viễn.

Gặp lại Diệp Viễn, Ngao Đạc có loại cảm xúc vô cùng khó tả.

Lúc đó khi mà Long tộc yêu cầu Diệp Viễn trả lại Thánh Long Lệnh, hai bên gần như đã sắp ra tay đánh nhau rồi.

Khi đó, Diệp Viễn cũng chỉ mới là một thiên tài khiến người khác phải kinh ngạc.

Nhưng mới vài năm không gặp, Diệp Viễn đã trở thành một cường giả ngạo thế mà ngay cả lão ta cũng phải ngưỡng mộ!

Nhất là khi lão ta biết Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được thần cấp Long Ba, trong lòng lão chấn động ra sao, đều có thể tưởng tượng được!

Thực ra trong lòng lão ta đã sớm nhận định thân phận Long chủ của Diệp Viễn rồi.

Có thể tu luyện Long Ba đến thần cấp, nếu còn không thể gọi là Long chủ, thì lão cũng không biết phải giao phó lại phải với tộc nhân của mình như thế nào nữa.

“Long chủ!” Ngao Đạc cung kính làm lễ.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: "Tộc trưởng không cần khách sáo như vậy. Ông vẫn làm tộc trưởng của ông, cứ gọi ta là Diệp Viễn. Tộc trưởng tới tìm Diệp mỗ, không biết là có chuyện gì không?"

Giọng điệu rất nhạt, nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ được.

Ngao Đạc cũng không có kiên trì mà nói: "Diệp công tử, ngoài tộc có rất nhiều cường giả muốn thách đấu với ngài. Bọn họ nói..."

Diệp Viễn cười nói: "Cứ nói không sao."

“Họ nói, Diệp công tử không xứng nằm trong Thập Đại Thần Vương!” Ngao Đạc vô cùng cẩn thận nói.

“Đám người ngu ngốc tự cao tự đại này!” Ngao Khiên lạnh giọng nói.

“Một đám không biết trời cao đất dày, bọn họ là chưa từng nhìn thấy thiên tài thực sự.” Khương Thái Thương cũng bất mãn nói.

Diệp Viễn không mấy quan tâm đến điều này, cười nhẹ: "Mặc kệ bọn họ, chỉ cần họ không gây chuyện, họ thích nói gì thì nói. Bổn thiếu mới không có thời gian rảnh để chứng minh cho bọn họ thấy. Ngao Khiên, ngươi ra ngoài canh giữ đi, nếu có người đến gây chuyện, không cần nể tình."

Ngao Khiên nhận lệnh nói: "Vâng, đại nhân!"

...

Diệp Viễn không thèm đôi co với những người tự cho rằng mình là thiên tài kia, nhưng kể từ khi Thiên Cơ Lâu đưa ra tin tức thì càng ngày càng có nhiều võ giả nhân loại đến lãnh địa Đồ Đằng của Long tộc để gây náo loạn.

Năm ngày sau, các cường giả tụ tập bên ngoài Long tộc đã lên tới hàng trăm người!

Trong số trăm người này, yếu nhất cũng là cường giả Hư Huyền.

Nhưng mà, những người này nhìn lên trông tuổi cũng không nhiều lắm, hẳn là thiên tài thiếu niên.

Nếu không phải Thiên Cơ Lâu truyền tin tức ra thì e rằng hắn thực sự không biết rằng Thần Vực còn có nhiều cường giả Hư Huyền đến như vậy.

Tất nhiên, Thần Vực quá lớn, những môn phái và gia tộc ẩn thế đều không ít.

Vượt qua thánh địa, cũng chỉ là sức mạnh bề ngoài mà thôi.

Võ giả Thần Vực có trăm vạn ức, với số lượng khổng lồ như vậy, cường giả Hư Huyền tự nhiên cũng có không ít.

Thứ thật sự ít chính là cường giả đỉnh cao.

Bởi vì, truyền thừa của thần đạo còn lại quá ít!

"Diệp Viễn, đồ nhát gan nhà ngươi! Có bản lĩnh thì ngươi ra đây chấp nhận thử thách của bọn ta!"

"Một tên Đạo Huyền tầng tám lại dám tự xưng mình là Thập Đại Thần Vương, da mặt ngươi sao dày vậy?"

"Nếu không có thực lực, đừng lấp đầu tỏi! Mau nói cho thiên hạ biết, tự động rút khỏi Thập Đại Thần Vương đi!"

...

Ngao Khiên nghe xong những lời này, khóe miệng co giật.

Nếu không phải Diệp Viễn đã căn dặn trước, hắn ta đã sớm tát cho đám người này vài cái rồi.

Ở đâu ra đám nhãi nhép này, thật sự là không biết biết sợ là gì mà.

Những cái gọi là cường giả này, đại nhân chỉ cần một cái búng tay là đã chọc chết rồi, lại còn dám la hét ở đây.

Đột nhiên, hắn chợt nhướng mày một cái, một luồng cảm giác nguy hiểm ập lên đầu.

Không chỉ có hắn ta, mà cả những tên cường giả trẻ tuổi đang ồn ào kia đều nhận thức được điều đó.

Một tên trung niên từ trên không trung bước đến mang theo một khí tức cực kỳ nguy hiểm!

Hắn ta đi tới chỗ Ngao Khiên, nhàn nhạt nói: "Gọi Diệp Viễn ra đây, ta tới đây để thách đấu với hắn."

Đối mặt với người đàn ông trung niên này, Ngao Khiên vậy mà lại cảm thấy một loại tim đập thịt nhảy.

Trên thế gian này, người có thể làm cho hắn cảm thấy được như thế này, tự nhiên không dễ dàng tìm thấy.

Nhưng mà Diệp Viễn nói đừng để những người này quấy rầy hắn, Ngao Khiên vẫn trung thành thi hành mệnh lệnh, nhàn nhạt nói: "Đại nhân đang bế quan, không có thời gian để nhận thách đấu!"

Người đàn ông trung niên kia không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, mà thờ ơ nói: "Hắn không ra đây, vậy chỉ còn cách là ta vào tìm hắn vậy!"

Nói xong, hắn nhấc chân đi thẳng vào lãnh địa Đồ Đằng, trực tiếp lướt qua Ngao Khiên.

Thái độ kiêu ngạo như vậy của nam nhân trung niên đã hoàn toàn chọc giận Ngao Khiên rồi, hắn ta cử động một cái chặn người trung niên này lại.

Người trung niên không nói hai lời, một chưởng hệt như quỷ mị thò ra, trực tiếp vỗ về phía Ngao Khiên!

"Bang!"

Một chưởng này trực tiếp bỏ qua lãnh vực Thần Vương của Ngao Khiên mà vỗ thẳng vào ngực hắn!

"Phụt..."

Ngao Khiên phun ra một ngụm máu, thân hình bay ngược ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của những cường giả Long tộc đều thay đổi rõ rệt.

Còn những cường giả đến để thách đấu Diệp Viễn đều lộ ra vẻ vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK