Nhưng chuyện này đích thân Tinh Uyên hoàng giả cũng đã nói, cho nên hắn cũng không thể tỏ thái độ gì.
“Lát nữa đừng để ta nắm được điểm yếu của ngươi, bằng không ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi đấy.” Dương Tu thầm tự nhủ.
Dằn ý nghĩ này xuống, Dương Tu lớn tiếng nói: “Trận đấu thứ ba giữa Cơ Thanh của Tiêu gia và Đồng Văn Xương của Đồng gia, bắt đấu!”
“Vòng đấu thứ nhất, tổ hợp đan dược! Đưa linh dược lên!” Giọng nói của chuẩn Đan Vương cất lên lần nữa.
Lời vừa nói ra, Đồng Văn Xương như mở cờ trong bụng.
Còn Diệp Viễn lại đang nhắm mắt dưỡng thần, coi như chuyện này không liên quan gì tới hắn.
“Ồ, tỏ ra huyền bí à!” Đồng Văn Xương không vui nói.
Rất nhanh, một trăm loại linh dược được đưa lên.
Đồng Văn Xương lập tức khởi động, nhanh chóng viết đáp án của mình vào ngọc giản.
Mà lúc này, Diệp Viễn vẫn chưa động tay.
Đồng Văn Xương cười lạnh một tiếng, tốc độ ghi chép vẫn không giảm.
Phân biệt những linh dược này đối với hắn mà nói không có khó gì, phần khó nhất chính là tổ hợp đan dược.
Tốc độ của Đồng Văn Xương rất nhanh, còn nhanh hơn những người trước đó rất nhiều! Có thể thấy rằng, kiến thức cơ bản của hắn chắc chắn tới đáng sợ.
Cho dù Tiêu Như Phong được mệnh danh là thiên tài số một của Tiêu gia cũng chẳng là gì so với hắn.
“Hả? Tại sao Cơ Thanh còn chưa bắt
m I M % I Ú -t- •+* , X I > I A ‘y •
đâu nữa? Lẽ nào, hắn đã từ bó luôn rồi sao?”
“Ta đã nói rồi mà, hắn nhất định ăn may nên mới biết kiến thức tầm phào đó mà đoán trúng. Một đứa trẻ mời mười mấy tuổi, thì có thể có trình độ cao siêu
gì?”
“Hầy, biểu hiện trước đó của Cơ Thanh cũng khá, vốn dĩ muốn xem xem hắn có thể tạo được điều thú vị gì, nhưng xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi.”
Hành động bất thường này của Diệp Viễn, khiến không ít người cảm thấy thất vọng.
Trong thời khắc phân tranh, Diệp Viễn vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, muốn giở trò gì không biết?
Làm bộ làm tịch cũng không nên làm như vậy, cho dù có làm bộ làm tịch giỏi tới mức nào đi nữa, tới cuối cùng thua cuộc thì có tác dụng gì?
Tiêu Trường Phong chứng kiến cảnh này, chỉ hận một nỗi không thể xông lên đạp Diệp Viễn một đạp.
Muốn giở trò gì vậy hả?
“Tên tiểu tử Cơ Thành này rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao vẫn còn chưa ra tay?” Tiêu Trường Phong sốt ruột nói.
“Cha, Cơ Thanh làm như vậy là có ý gì?” Tiêu Như Yên khẽ khàng hỏi, thực ra nàng cũng không dám khẳng định điều
gì-
Nhưng tên tiểu tử Cơ Thanh này quả thực rất thần bí, biết đâu hắn cũng có dự tính riêng.
“Còn có thâm ý gì được chứ? Ta cũng không rõ, lẽ nào hắn dùng mũi để ngửi ra từng loại linh dược? Hoặc là trong đầu hắn đang hiện lên đan phương?” Tiêu Trường Phong có chút tức giận nói.
“Cái này…” Tiêu Như Yên cũng không dám phản bác.
Những điều mà cha nàng nói, đương nhiên là không thể, chưa từng có ai làm được những chuyện nghịch thiên như vậy.
Tuy Tiêu Như Yên đã thay đổi cái nhìn về Diệp Viễn, nhưng nàng cũng không cho rằng Diệp Viễn có thể làm được như thế.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi cứ ở đó mà diễn tiếp đi, ta xem lát nữa ngươi ăn nói thế nào với Tiêu gia?” Đồng Văn Xương tỏ ra vô cùng đắc ý, hắn đã phân biệt được một nửa số linh dược này.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Diệp Viễn từ từ mở mắt ra.
“Mau nhìn kìa, Cơ Thanh bắt đầu
rồi!”