Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tòa đại trận trước mặt hiển nhiên đã vượt qua sự hiếu biết của vị sư đệ này, muốn tiến vào thật sự không có khả năng.

Thậm chí vị sư đệ của hắn khi đứng trước đại điện cũng không phát hiện nơi đây có một đại trận.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Đợi đến khi mấy đệ tử xông vào bị đại trận đốt thành tro tàn mọi người mới giật mình kinh hoảng.

“Khu rừng mê vụ cũng là một khốn trận cực lớn, chúng ta có thể từ trong đó đi ra chỉ nhờ vào may mắn! Vậy mà đám người này lại có thể ra khỏi đó mà không hao tổn chút nào, nói rõ trong số chúng có người tài ba. Tên tiểu tử này ỷ thế không coi ai ra gì, chỉ e là đã có dự liệu.”

Ngô Chiêu vừa nghe thầm nghĩ đúng là có chuyện này.

Lúc vừa vào bí cảnh, Lý Trường Vũ còn nhắc nhở hắn tiêu diệt Diệp Viễn nhưng hắn không đế trong lòng.

Sau đó vào bí cảnh thời gian lâu như vậy, Diệp Viễn tên tiểu từ này đúng thật có nhiều điểm cổ quái.

Chẳng lẽ, ngay cả trận sư chuẩn cấp bốn cũng không có cách nào nhìn thấy đại trận, tên tiểu này lại thật sự có cách sao?

Nghĩ đến đây, Ngô Chiêu hít sâu một hơi, ngữ khí hòa hoãn đi một chút nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, vừa rồi ta chưa hiểu rõ tình hình, có hơi phiến diện, xin ngươi thứ lỗi!”

Ngô Chiêu tuổi tác lớn như vậy, da mặt sớm đã luyện thành thép, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nhưng lần trở mặt này của hắn cũng mang sẳc mặt của Dư Phong rớt theo!

“Ngô trưởng lão, chúng ta đã nói từ trước rồi mà! Lẽ nào bây giờ người lại không giữ lời?” Dư Phong tức giận nói.

Ngô Chiêu thản nhiên liếc hắn một cái, nói: “Chúng ta nói cái gì? Ta đã đồng ý với ngươi cái gì sao? Vương Phàm là tên ngu ngốc, ngay cả một Linh Dịch Cảnh cũng đối phó không lại, chết cũng chết rồi, còn có gì đáng tiếc chứ!”

Dư Phong tức đến nỗi lồng ngực cũng muốn nổ tung.

Cả quãng đường bọn họ đi theo làm tùy tùng mở đường cho Thiên Càn Tông, bọn hắn đến cả một cọng lông cũng không mất mà họ thì lại tổn thất mấy đệ tử, đổi lại chính là kết quả này đây!

Hợp tác với Thiên Càn Tông, đúng là tranh ăn với hổ.

“Ngô trưởng lão, ngươi muốn qua cầu rút ván sao?”

Dư Phong trầm mặt, lồng ngực phập phồng như trống gõ, hiển nhiên cảm giác bị lừa gạt khiến hắn phẫn nộ đến cực điếm.

Thế nhưng Ngô Chiêu lại không để ý, thản nhiên nói: “Qua cầu rút ván? Chúng ta đã qua cầu rồi sao?”

“Ngươi!” Dư Phong suýt nữa nhảy dựng lên.

“Qua cầu” mà Ngô Chiêu nói đương nhiên chỉ việc tiến vào tòa cung điện trước mắt, nhưng lẽ nào những hy sinh trước đó của bọn họ lại không còn nghĩa lý gì sao?

Dư Phong rất muốn liều mạng với Thiên Càn Tông, nhưng sau cùng lại bị lý trí ngăn lại.

Trong lúc mấu chốt liều mạng với Thiên Càn Tông không khác nào tự tìm cái chết.

Cho dù bảy đại tông môn liên hợp lại cũng chưa chắc đã giành được thế thượng phong.

“Tốt, rất tốt! Thiệt này Dư Phong ta chấp nhận, nhưng thù này ta đã ghi lại rồi, hừ!”

Dư Phong cưỡng chế lửa trong trong lòng, buông một câu hung ác.

Chỉ có điều ngay cả bản thân hắn cũng không tin, hắn có cơ hội để báo thù này.

Trong bí cảnh không thế thì ra khỏi bí cảnh càng không thể.

Tuy Thượng Thanh Tông mạnh hơn u Vân Tông nhưng so với Thiên Càn Tông thì kém quá xa.

Ngô Chiêu cũng chẳng muốn để ý đến Dư Phong, điều bức thiết nhất của hắn lúc này là vào được tòa cung điện.

“Diệp sư điệt, trước đây có bao nhiêu mạo phạm là do lão hủ không đúng. Nếu ngươi có cách vào bí cảnh thì xin cho biết!”

Ngô Chiêu hạ thấp bản thân như thế ngay cả cách xưng hô với Diệp Viễn cũng trở nên thân thiết như vậy, cũng coi như là làm việc người khác không thể làm rồi.

Diệp Viễn thấy mọi chuyện cũng nguôi ngoai liền cười nói: “Thiên Càn Tông quả nhiên không hổ là nhất đại tông môn của Nam Vực, Ngô trưởng lão độ lượng hơn người, Diệp Viễn bái phục.”

Ngỏ Chiêu nghe ra ý trong lời Diệp Viễn nói nhưng vẫn vuốt râu cười nói: “Nào có, nào có, Diệp sư điệt quá khen

Diệp Viễn cười như không cười chậm rãi bước về tòa đại điện, nhưng lại dọa cho Ngô Chiêu cũng như người khác phái biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK