Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng thời gian trước, thiếu chủ Lang Nha của Hắc Phong Yêu Lang kéo theo đoàn người tới chỗ Ngọc Diện Tiên Hồ, bắt bọn họ mỗi năm phải cống tiến một Ngọc Diện Tiên Hồ thuộc cấp biến hình, để cho bọn chúng nạp thiếp.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Hơn nữa, ngay trong ngày hôm đó Lang Nha lại muốn dẫn luôn một người!

Đương nhiên thiếu chủ của Ngọc Diện Tiên Hồ không đồng ý, cho nên hai bên đã xảy ra xung đột.

Kết quả, Lang Nha đánh thiếu chủ của Ngọc Diện Tiên Hồ bị trọng thương.

Tiểu hồ ly ban nãy chạy tới, chắc hẳn là báo tin tình hình của thiếu chủ chuyển xấu, xem ra không cầm cự được bao lâu.

Diệp Viễn nghe ngọn ngành câu chuyện, bất giác ngậm ngùi theo.

Cuộc chiến giữa yêu tộc luôn tàn khốc hơn nhân loại rất nhiều, trước giờ giữa bọn chúng vẫn luôn tồn tại theo nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh hơn kẻ đó có tiếng nói.

Tộc Ngọc Diện Tiên Hồ chẳng qua cũng chỉ là đàn tiểu hồ ly được tộc Hắc Phong Yêu Lang nuôi dưỡng.

“Đúng rồi, lão tổ các ngươi không phải là cưởng giả cấp sáu sao, tại sao lại để cái tên Lang Nha gì đó làm càn như vậy?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.

Ngọc Thư vừa khóc vừa nói: “Hôm đó lại vừa đúng lúc lão tố bế quan, cho nên không biết chuyện này. Lang Nha nhất định biết chuyện lão tổ đang bế quan, vì thế mới chọn thời cơ đó để ra tay. Bằng không, lão tổ sẽ không để thiếu chủ xảy ra chuyện!”

Lúc này Diệp Viễn mới bừng tỉnh, xem ra đối thủ đã tính toán kỹ thời gian để ra tay.

Nhưng Diệp Viễn cũng cảm thấy kỳ lạ, Ngọc Diện Tiên Hồ có lão tổ cấp sáu trấn thủ, vậy sức mạnh của Hắc Phong Yêu Lang còn mạnh tới nhường nào?

ít nhất, bọn chúng cũng phải có một lão tổ cấp sáu trấn thủ đi?

Diệp Viễn vỗ vai Ngọc Thư, cười nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, còn khóc nữa sẽ không xinh đâu! Thế này đi, ngươi dẫn ta tới chỗ thiếu chủ của các người, ta xem xem có thể cứu sống nàng ta được hay không, được chứ?”

Ngọc Thư nghe vậy cuối cùng cũng vui mừng ngừng rơi nước mắt, kéo tay Diệp Viễn kích động nói: “Thật sao? Diệp Viễn ca ca có thể cứu sống thiếu chủ sao?”

Đôi tay nhỏ của Ngọc Thư vô cùng mềm mại, Diệp Viễn cảm nhận rõ hương thơm từ trên người nàng toả ra.

“Chuyện này… ta cũng không dám chắc, nhưng có lẽ là được!” Diệp Viễn cười nói.

Nghe vậy, Ngọc Lãnh đứng phắt dậy, gặng hỏi Diệp Viễn: “Có thật là ngươi có thể cứu được thiếu chủ?”

Diệp Viễn giật bẳn người trước động tác này của Ngọc Lãnh, không ngờ nàng ta lại có phản ứng mạnh tới vậy, song hắn cũng chỉ gật đầu nói: “Chỉ cần nàng ta chưa chết, ắt sẽ có cơ hội cứu sống, ừm… nhưng trước tiên phải dẫn ta tới gặp nàng ta mới được!”

Ngọc Lãnh trừng mắt nói: “Nếu như ngươi dám lừa ta, nhất định đích thân ta sẽ giết chết ngươi!”

Diệp Viễn nghe vậy mặt cũng biến sắc, đang định phát tiết, nhưng lại bị Ngọc Thư ngăn lại.

“Diệp Viễn ca ca huynh đừng có giận, Ngọc Lãnh tỷ tỷ cũng chỉ vì kích động nên mới như vậy! Lần trước người mà Lang Nha chọn chính là Ngọc Lãnh tỷ tỷ, cho nên hơn bất cứ ai tỷ ấy là người cảm thấy áy náy nhất! Thực ra trước kia Ngọc Lãnh tỷ tỷ không phải như vậy, từ sau khi thiếu chủ xảy ra chuyện, tỷ ấy mới thành ra thế này, tu luyện ngày đêm cũng chỉ vì muốn nâng cao thực lực của bản thân.” Ngọc Thư giải thích.

Ngọc Lãnh trợn mắt nhìn Ngọc Thư, nói: “Muội nói với hắn những thứ này làm cái gì?”

Ngọc Thư lè lưỡi, cúi đầu không dám phản bác lại.

Vốn Diệp Viễn cũng không có ấn tượng tốt gì đối với Ngọc Lãnh, nhưng nghe những lời vừa rồi của Ngọc Thư, hắn lại thấy đồng cảm với Ngọc Lãnh.

Bất cứ ai phải trải qua chuyện như thê’ này, cũng sẽ có biến chuyển lớn về mặt tính cách.

Nghe bọn họ nói nhiều như vậy, Diệp Viễn bất giác có chút đồng cảm với tộc Ngọc Diện Tiên Hồ.

Diệp Viễn nhìn Ngọc Lãnh gật đầu nói: “Được rồi, ta đồng ý với các ngươi, nhất định sẽ cứu sống thiếu chủ của các ngươi! Ha ha, ta không tin, trên thế giới này, có người nào mà Diệp Viễn ta không cứu được… À không, nên đổi thành yêu thú thì mới đúng!”

Diệp Viễn bước vào căn nhà tranh sơ sài, bên trong vọng ra những tiếng khóc lóc bi thương.

“Tránh ra, mau tránh ra! Tiểu hồ ly này còn chưa chết mà, các người ai nấy khóc lóc ầm ĩ như vậy làm gì?” Diệp Viễn vừa bước vào đã làm ầm lên.

Diệp Viễn rẽ người đi tới, chỉ thấy có một con tiếu hồ ly lông trắng như tuyết đang nằm trên giường. Có điều trên bộ lông của nó bị nhuốm không ít máu đỏ, chứng tỏ đã bị thương rất nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK