Tiếp theo bọn họ tiến vào quá trình luyện đan, thần kinh của hai người đều vô cùng căng thẳng.
Bích Hải Chân Thủy Đan không phải là đan dược cấp tám bình thường, bọn họ không được phép có một chút sơ sẩy nào.
Có điều thủ pháp luyện chế của Cổ Việt và tính cách của hắn giống nhau, vô cùng dương dương tự đắc. Mà thủ pháp luyện chế của Tiêu Như Yên thì lại ngay ngắn rõ ràng không hề hoang mang một chút nào.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Cổ Việt có hoa không quả.
Trên thực tế, thuật luyện dược của hắn đúng là cực kỳ tinh xảo, một tay sử dụng Lục Hợp Thiên Hoang Thuật khiến cho một giọt nước cũng không lọt, đúng là đã đạt đến cảnh giới đại thành!
Nếu so sánh về thủ pháp thì Tiêu Như Yên yếu hơn Cổ Việt một bậc, nàng sử dụng chính là Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật.
Cũng không phải tất cả luyện dược sư đều có thể tu luyện thủ pháp luyện chế tới cảnh giới Bát Quái Du Long Bí Thuật.
Đối với Đan Tôn mà nói, có thể tu luyện tới Lục Hợp Thiên Hoang Thuật cũng đã rất không tầm thường rồi.
Về phần Tiêu Như Yên bây giờ nàng còn chưa tu luyện tới Lục Hợp Thiên Hoang Thuật.
"Ài, thủ pháp khống hỏa cũng chỉ là một phương diện của luyện đan mà thôi, vừa rồi một phen kinh diễm, thế nhưng trận đấu này có lẽ vẫn là Cổ Việt thắng đi."
"Đúng vậy, thực lực của tiểu tử này quá mạnh! Tuổi còn nhỏ đã có thể tu luyện Lục Hợp Thiên Hoang Thuật tới đại thành. Cùng cấp bậc cảnh giới có mấy ai có thể làm đối thủ của hắn?"
"Tuổi của cô nương kia còn nhỏ hơn so với hắn, tuy thực lực cũng đúng thật là cường hãn. Chỉ tiếc, người nàng đụng phải lại chính là Cổ Việt."
Luyện dược sư vây xem đều là những người có kinh nghiệm luyện đan phong phú nên dường như chỉ cần lướt qua một chút đã có thể nhìn ra cao thấp thế nào.
Cổ Việt có căn cơ vững chắc khiến rất nhiều thế hệ trước vô cùng xấu hổ.
Tiêu Như Yên lợi hại thì lợi hại đấy nhưng đến cùng vẫn là trẻ hơn sao có thể có kinh nghiệm như Cổ Việt được.
Ngao Khiên há to miệng, vừa muốn nói gì, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Diệp Viễn, lời đến khóe miệng lại nén trở về.
Diệp Viễn cười nói: "Các ngươi không cần lo lắng, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi! Không phải thủ pháp luyện chế cấp cao hơn thì đan dược luyện chế ra đều là cực phẩm."
Ngao Khiên không còn gì để nói hắn biết Diệp Viễn sẽ nói như vậy.
Nhưng mà theo các bước tiến hành luyện chế thì đúng là Tiêu Như Yên đang dần dần vào guồng. Động tác trên tay của nàng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuận tay như nước chảy mây trôi.
Đông đảo luyện dược sư ở một bên xem trận đấu nhìn thấy động tác của Tiêu Như Yên thì có chút ngây dại.
"Suỵt… cảnh giới truyền thuyết! Nha đầu này vậy mà có thể tu luyện Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật đạt đến cảnh giới truyền thuyết!" Trong đám người, có người hoảng sợ nói.
Ánh mắt của vị chủ trì đấu đan là cường giả Đan Đế ngưng lại một chút rồi cuối cùng cũng đã nhận ra biến hóa của Tiêu Như Yên.
Mặc kệ thủ pháp luyện chế là đẳng cấp gì, muốn tu luyện tới đại viên mãn rất dễ dàng. Nhưng muốn tu luyện tới cảnh giới truyền thuyết thì chuyện này còn khó hơn lên trời!
Mà theo cảnh giới thăng cấp thì người ta có năng lực tu luyện thủ pháp luyện chế cấp bậc cao hơn sẽ không có ai lãng phí tinh lực mà tu luyện cái thuật đó đến cảnh giới truyền thuyết như mò kim dưới đáy biển này.
Thế nhưng Tiêu Như Yên làm được!
Ngao Khiên nhìn thấy trạng thái của Tiêu Như Yên thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rung động không thôi nhìn về phía Diệp Viễn.
Sư phụ đã yêu nghiệt lắm rồi dạy dỗ đồ đệ cũng yêu nghiệt như thế!
Nào biết Diệp Viễn lại lắc đầu nói với Nhậm Đông: "Sư tỷ của ngươi tiến vào trạng thái quá chậm! Ta nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi cái Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật này quan trọng nhất chính là cân đối lực lượng của ngũ hành. Vậy mà nàng lại dùng thời gian dài như vậy mới tìm được cảm giác! Chờ nàng trở lại nói cho nàng biết, Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật cũng phải luyện thêm năm vạn lần!"
Ngao Khiên suýt chút nữa phun một ngụm huyết. Yêu cầu của người sư phụ này… có phải quá nghiêm khắc rồi không?
Mặc dù hắn không hiểu gì về luyện đan, nhưng hắn cũng biết cảnh giới truyền thuyết.
Có thể tu luyện Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật tới cảnh giới truyền thuyết đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi. Thế mà Diệp Viễn còn chê nàng tiến vào trạng thái quá chậm…
"Vâng, sư tôn!" Nhậm Đông hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen với chỉ thị của Diệp Viễn, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người luyện chế cũng dần dần tiến vào giai đoạn gay cấn.
"Bích Hải Chân Thủy Đan, ngưng!" Cổ Việt hét lớn một tiếng, rốt cuộc đan dược cũng thành hình.
Ngay sau đó, Tiêu Như Yên cũng quát nhẹ một tiếng: "Ngưng!"
Chân trước chân sau hai người gần như đồng thời thành đan!
"Mỹ nữ, thế nào, chuẩn bị kỹ càng làm nữ nhân của ta chưa?" Vẻ mặt Cổ Việt cười cợt đắc ý nói.
Luyện chế hoàn tất, Tiêu Như Yên cảm giác cũng không tệ lắm. Nghe Cổ Việt nói vậy sắc mặt nàng trở nên lạnh lẽo, nói: "Ngươi vẫn là chuẩn bị làm đồ đệ của bản cô nương cho thật tốt đi!"
"Ha ha, ở cảnh giới Đan Tôn này ta khẳng định tuyệt đối không có người nào là đối thủ của ta! Huống chi, ngươi vẫn chỉ là một Đan Tôn trung cấp nhỏ nhoi! Cam chịu số phận đi!" Vẻ mặt Cổ Việt tự tin nói.
Mà lúc này, tất cả mọi người vây xem lại một mặt chờ mong, bọn họ đều muốn nhìn xem rốt cuộc trận đấu đan này ai là người thắng.
Mặc dù Cổ Việt rất mạnh, nhưng là Tiêu Như Yên cũng không kém cạnh chút nào, có thể đạt đến cảnh giới truyền thuyết đó!
"Tiền bối, khai lò nghiệm đan đi!" Cổ Việt cười nhẹ nhàng nói.
Vị Đan Đế kia gật nhẹ đầu, không để ý tới hắn, mà là có chút nhịn nổi vội vàng đi tới chỗ của Tiêu Như Yên.
"Mở!"
Vị Đan Đế kia chỉ tay một cái một viên đan dược bay ra rơi vào bên trong dụng cụ.
Hai mắt vị Đan Đế tỏa sáng, nói: "Quả nhiên là Bích Hải Chân Thủy Đan cực phẩm! Đáng tiếc, quá đáng tiếc, nếu như dược đỉnh mà tốt hơn một chút thì phẩm cấp của đan dược này sẽ là siêu phẩm!"
Lời của vị Đan Đế kia khiến toàn thân Cổ Việt chấn động, vẻ mặt vốn đắc ý lập tức cứng đờ trong nháy mắt.
Đan dược cực phẩm? Cái này… cái này sao có thể?
Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua dược đỉnh mình vừa luyện, trong nháy mắt hắn không được tự tin lắm.
Sau khi thở dài xong vị Đan Đế kia từ từ đi đến chỗ Cổ Việt dùng tay chỉ một cái, một viên đan dược bay ra rơi vào trong dụng cụ kiểm tra.
"Bích Hải Chân Thủy Đan thượng phẩm! Phẩm đan không tệ, kém một chút thì sẽ đạt tới cực phẩm. Đáng tiếc, vẫn là kém một chút hỏa hầu! Trận này, Tiêu Như Yên thắng!" Vị Đan Đế nói một cách âm vang hữu lực.
Mặt Cổ Việt xám như tro, đến bây giờ vẫn không thể tin được đây là sự thật.
"Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng! Làm sao nàng có thể luyện chế ra Bích Hải Chân Thủy Đan cực phẩm?"
Vị Đan Đế này cũng biết Cổ Việt, biết trận chiến này có ảnh hưởng lớn thế nào tới Cổ Việt, lập tức thở dài nói: "Nha đầu này đã tu luyện Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật đến cảnh giới truyền thuyết, luyện chế ra đan dược cực phẩm cũng không có gì là lạ. Trận chiến này, ngươi thua không oan chút nào."
"Cảnh… cảnh giới truyền thuyết?"
Cổ Việt không dám tin tưởng nhìn Tiêu Như Yên, nhưng có làm sao hắn cũng nhìn không ra một tiểu cô nương yếu đuối như vậy lại có thể tu luyện Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật tới cảnh giới truyền thuyết.
Lúc này, cuối cùng Tiêu Như Yên cũng thở phào một hơi.
Tên Cổ Việt này cuồng vọng thì cuồng vọng, nhưng hắn sự thật có bản lĩnh. Chỉ kém một chút nữa là hắn có thể luyện chế được đan dược ocực phẩm.
Có điều ánh mắt của nàng lại len lén nhìn về phía Diệp Viễn, nàng biết biểu hiện của mình chắc chắn khiến sư phụ rất không hài lòng.
Nàng đoán đúng, chỉ là lúc này, nàng cũng không đoái hoài tới trừng phạt nữa mà cười nhẹ nhàng nói với Cổ Việt: "Thế nào, Cổ đại thiếu, dập đầu bái sư đi?"
Cổ Việt sững sờ, lúc này hắn mới nhớ tới ước định giữa hai người.
Trận này, hắn bại hoàn toàn!
Dựa theo ước định, hắn phải ở trước mặt mọi người dập đầu bái Tiêu Như Yên làm sư phụ!
Trên mặt Cổ Việt lộ vẻ giãy dụa, bỗng nhiên cắn răng một cái, nói: "Trận này, ta có chơi có chịu! Nhưng bái sư thì phải chờ ta đánh một trận với hắn đã rồi tính!"
Đám người thuận theo ánh mắt của Cổ Việt nhìn lại, thì thấy người hắn chỉ chính là Nhậm Đông!