Hai tay Long Chiến bấm tay niệm thần chú, một đám hắc khí phát sinh từ trong Hắc Ảnh của Long Chiến trực tiếp tiến vào thân thể của Long Đằng.
Sau khi hắc khí tiến vào thân thể Long Đằng, trong nháy mắt khí tức của hắn mạnh hơn rất nhiều.
“Đây là một tia hồn lực cuối cùng của ta, giữ lại cũng vô dụng, không bằng đưa cho ngươi. Có tia hồn lực này hẳn là thực lực của ngươi có thể khôi phục được ba bốn thành. Cộng với việc sử dụng Uẩn Thần Thạch, không bao lâu nữa là ngươi có thể khôi phục được trạng thái đỉnh phong.” Long Chiến bình tĩnh nói.
Diệp Viễn đứng một bên trong lòng cả kinh, một luồng tàn hồn này của Long Chiến, rõ ràng là đã suy yếu tới cực điểm vậy mà vẫn còn có uy năng như thế.
Uy lực của cường giả Thần Đạo quả nhiên là không có cách nào tưởng tượng được!
“Đa tạ Long Chiến đại nhân!” Long Đằng khom người thi lễ nói.
Long Chiến khoát khoát tay, nói: “Hồn lực đã hết, ta chỉ còn lại một tia tàn niệm. Sẽ là theo gió rồi biến mất, hay là trở về với bản thể, ta cũng rất chờ mong đây! Tiểu tử, không được quên lời hứa của ngươi!”
Dứt lời, thân thể của Long Chiến càng ngày càng hư huyễn, cuối cùng thì biến mất không thấy gì nữa.
Mà đúng lúc này, một vật cứng dài bằng một cây đoản côn chậm rãi bay ra từ trong hư không, rơi vào tay Diệp Viễn.
Long Đằng thấy được vật này, lập tức kích động không thôi: “Thánh Long Lệnh! Thực sự là Thánh Long Lệnh! Nó đã mất tích mười mấy vạn năm, không ngờ vậy mà lại được chôn ở bên trong hố Thiên Sát này! Trước đây, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Đồ chơi này, thật sự là bảo bối của Long tộc các ngươi? Ta nhìn thế nào cũng thấy giống gậy nhóm lửa?”
Cũng không trách được Diệp Viễn hiếu kỳ, dáng vẻ của món đồ trước mắt này không khác một cây gậy nhỏ là bao, thật sự không quá bắt mắt.
Toàn thân đen kịt, trên thân gậy còn có vết tích bị tàn phá, cũng không hề có chút nguyên lực ba động nào, so sánh với lúc nó chiến đấu kinh thiên động địa thì kém nhau quá nhiều.
Thứ đồ chơi giống như đồng nát này mà cũng dám được xưng là vật chí bảo của Long tộc sao?
“Nói nhảm! Thánh Long Lệnh chính là Thần khí, há là thứ mà ngươi và ta có thể đo lường được? Thần khí xuất thế, sợ rằng… loạn thế thật sự sắp đến!” Sắc mặt Long Đằng ngưng trọng nói.
Thần Đạo điêu tàn, tất cả Thần khí cũng đều nằm trong lịch sử.
Bây giờ Thần khí đã trọng lâm thế gian, Long Đằng vẫn là có một loại dự cảm không tốt.
“Nói đến Thần khí thì Hạo Thiên Thạch Bi là cái gì chứ? Còn có Trấn Hồn Châu, ách… hoàn toàn không nghĩ ra được!” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Long Đằng không còn gì để nói, Thần khí cũng là thứ vô cùng thần bí đối với hắn.
Đừng nói là hắn, ngay cả Phương Thiên đến cùng cũng không hiểu rõ Hạo Thiên Thạch Bi là cái dạng tồn tại gì.
"Bỏ đi bỏ đi, vẫn là ra ngoài trước. Tất nhiên là đồ tốt thì cứ thu lại trước rồi tính sau. Nhưng mà… chúng ta làm như thế nào để đi ra ngoài?” Diệp Viễn không còn gì để nói.
Tên Long Chiến kia nói hết là hết luôn, cứ thế mà nhốt bọn họ ở trong động quật này.
Long Đằng nói: “Nơi đây, chắc hẳn là một không gian độc lập. Muốn từ nơi này đi ra ngoài, nhất định phải đánh vỡ không gian nơi đây mới được.”
“Ách, Long Thần Chi m mạnh mẽ như vậy mà còn không có cách nào đánh vỡ cái không gian này. Dựa vào trạng thái của người và ta hiện tại, căn bản là không thoát ra được!” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Công kích âm ba của Long Thần Chi m vô cùng lợi hại, thậm chí còn khiến cho không gian xuất hiện rung chấn. Nhưng vẫn không đánh vỡ được cái không gian này.
Mặc dù thực lực của Diệp Viễn tăng mạnh, thế nhưng muốn hắn nghiền nát không gian này, hắn cũng tự biết bản thân mình không có năng lực này.
Long Đằng trầm tư chốc lát, bỗng nhiên nói: "Căn cứ vào ghi chép trong tộc thì Thánh Long Lệnh có khả năng phá nát hư không! Trước đó, không phải nó cũng bị giấu ở trong hư không sao?”
Diệp Viễn nghe vậy hai mắt tỏa sáng, lấy Thánh Long Lệnh ra một lần nữa.
Hắn rót nguyên lực vào Thánh Long Lệnh, nhưng mà một chút phản ứng cũng không có.
"Thật sự chỉ là cái gậy nhóm lửa sao?” Diệp Viễn hết nói nổi.
Long Đằng lườm hắn một cái, tức giận nói: “Thần khí là do cường giả Thần Đạo sử dụng. Muốn thôi động Thánh Long Lệnh, nhất định phải cần Thần nguyên!”
“Thần nguyên? Đó là thứ gì?” Vẻ mặt Diệp Viễn mộng mị.
“Thần nguyên, đơn giản mà nói chính là nguyên lực mà cường giả Thần Đạo sử dụng! Huyền khí nhập thể, sau khi trải qua sự tinh chế của cường giả Thần Đạo sẽ chuyển hóa thành Thần nguyên!” Long Đằng giải thích.
Diệp Viễn không hề kỳ quái đối với việc Long Đằng biết những chuyện này. Long tộc là một chủng tộc có truyền thừa lâu đời, tất nhiên sẽ biết một vài thứ mà ngoại giới không biết.
Nhưng mà vào lúc này, đây là lần thứ hai Diệp Viễn nghe đến cái tên Huyền khí này.
“Nhưng mà... ta đi đâu để tạo Thần nguyên? Không có Thần nguyên thì thứ trên tay ta còn không phải chỉ là một cây gậy nhóm lửa hay sao?” Diệp Viễn không còn gì để nói.
"Không phải Thần nguyên đang ở trên người ngươi hay sao?” Bỗng nhiên Long Đằng nhìn Diệp Viễn cười như không cười nói.
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi sững sờ, đột nhiên thức tỉnh nói: “Người là đang nói đến... những nguyên lực kỳ quái ở trong nguyên lực hải của ta sao?”
Long Đằng cười nói: “Không sai! Những Thần nguyên này vô cùng trân quý, năm đó ở trong Thần Vẫn Sơn Mạch, Phương Thiên hao tâm tổn lực mới lấy được, mỗi một giọt đều vô cùng quý giá. Không ngờ rằng, cuối cùng lại tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi.”
Diệp Viễn không còn gì để nói, thì ra hắn luôn mang bảo vật trên người mà không biết! Những cái nguyên lực kỳ quái kia, lại chính là Thần nguyên mà cường giả Thần Đạo sử dụng!
Chỉ là võ giả dưới Thần Đạo căn bản không có cách nào phát huy được uy lực chân chính của Thần nguyên.
Tác dụng của Thần nguyên đối với Diệp Viễn mà nói thì cũng chỉ là dùng để dẫn phát võ kỹ.
Nếu như bị những cường giả Thần Đạo kia biết hắn sử dụng thần nguyên như thế, khẳng định sẽ tức giận đến nỗi bò dậy từ cõi chết.
Nhưng mà vẫn còn may, Diệp Viễn biết thứ đồ chơi này rất trân quý cho nên từ lúc đạt được đến bây giờ vẫn không hề động tới một chút nào.
Diệp Viễn tức giận liếc mắt trừng Long Đằng, nói: “Người đã sớm biết những thứ này vậy mà vẫn luôn không nói với ta! Người không sợ, ta sẽ tiêu xài hết những thứ Thần nguyên này hay sao?”
Long Đằng cười nói: “Ngươi đạt được nó thì dĩ nhiên nó là của ngươi, dùng như thế nào thì cũng là chuyện của ngươi.”
Diệp Viễn không còn cách nào khác, hắn hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí điều động vài giọt Thần nguyên, rót vào bên trong Thánh Long Lệnh!
Đột nhiên, Thánh Long Lệnh phát ra tia sáng chói mắt. Diệp Viễn còn chưa có thôi động mà một cỗ khí tức đáng sợ đã truyền ra giống như lúc nó vừa mới xuất hiện!
“Xuy xuy...”
Đột nhiên Diệp Viễn khởi động sau đó đập lên không trung một cái, trong nháy mắt mảnh không gian này rạn nứt ra từng khúc!
“Oành!”
Toàn bộ không gian ầm ầm đổ nát, thân hình của Diệp Viễn và Long Đằng cũng bị lực lượng thần bí nào đó hút đi.
“Phốc phốc phốc...”
Trong nháy mắt, hơn mười ngọn đèn trên tầng hai của lầu các đột nhiên vụt tắt.
Nhìn thấy một màn này, Thiệu Khải lập tức đứng lên, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì? Diệp Viễn… sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Diệp lão đại lợi hại như vậy, không có khả năng gặp chuyện không may.” An Nhân nói.
“Xoạt” một tiếng, không gian hơi ba động, thân hình Diệp Viễn lại xuất hiện một lần nữa giữa lầu các.
Nhìn thấy Diệp Viễn xuất hiện, An Nhân cười to nói: “Ngươi xem ta đã nói cái gì mà? Trên đời này, người có thể làm cho Diệp lão đại gặp chuyện không may vẫn còn chưa ra đời đâu!”
An Nhân đã sùng bái Diệp Viễn đến mức mù quáng.
Thiệu Khải lại biến sắc, nói: “Diệp Viễn, ngươi… lại đột phá?”
Diệp Viễn đến cái không gian kia, bất quá cũng chỉ có mấy ngày, thế mà liên tục xông phá ba tầng tiểu cảnh giới, đã sắp đột phá đến Vô Tướng Cảnh!
Loại tốc độ tiến bộ này có hơi kinh người quá độ.