Đợi tới khi hắn xuất hiện trước sự chứng kiến của mọi người lần nữa, hắn đã đột phá lên Hoá Hải tầng chín đỉnh phong!
Và hắn cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy nhóm ba người sở Thạch trong trận pháp.
Ba người này lại có thể đối phó được với mười một võ giả huyễn hoá.
Bắt đầu từ ngày thứ năm, tỉ lệ thương vong trong đại trận đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
Đến ngày thứ mười, số lượng võ giả thương vong chỉ còn vài trăm người.
Cũng tức là nói, đa số mọi người đã thích ứng được với hình thức chiến đấu như vậy.
Nhưng đa số bọn họ chỉ có thể vượt qua cửa đầu tiên, cũng có nghĩa bây giờ bọn họ có thể tiến hành ba đánh năm.
Còn số ít những tinh anh như nhóm ba người của sở Thạch, lại có sự tiến bộ rõ ràng.
Tới ngày thứ mười, nhóm của sở Thạch đã có thể chiếu đấu với mười chín võ giả huyễn hoá mà không thất bại.
Diệp Viễn rất bất ngờ với tốc độ tiến bộ của bọn họ.
Tới ngày thứ mười, Diệp Viễn cũng cho thu lại đại trận, các võ giả ai nấy đều cảm thấy như trút được gánh nặng, và có cảm giác như được nhìn thấy mặt trời một lần nữa.
Mười ngày mà ngỡ như mười năm.
Trong số bọn họ đa phần đều là võ giả tự do, cho nên chưa bao giờ phải trải qua lần huấn luyện nào biến thái như vậy?
Mười ngày qua, đã tổn thất tới cả gần vạn người.
Nhưng khi các võ giả này từ trong Tu La Tam Xoa Trận thì khí thế đều biến hóa như long trời lở đất.
Ánh mắt của Diệp Viễn sáng lên khi nhìn thấy tất cả bọn họ, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: “Ta biết trong các ngươi có rất nhiều người cảm thấy ta rất tàn nhẫn, nhưng đợi tới khi chúng ta tiến hành phá vây, các ngươi sẽ thấy ta vẫn còn rất nhân từ. Ta không muốn nói nhiều, hành động phá vây sẽ chính thức bắt đầu vào ngày hôm nay, tới lúc đó các ngươi sẽ cảm nhận được đợt huấn luyện này đáng giá thế nào. Bây giờ, các ngươi ngồi nghỉ tại chỗ khôi phục lại nguyên lực đi.”
‘Giết!
II
Tiếng hô “giết” vang động trời xanh, cả vạn võ giả từ trong Xích Quang Thành xông ra.
Thế nhưng đại quân Cuồng Phong Giới không hề hỗn loạn như trong tưởng tượng của bọn họ, mà bọn chúng lại đứng ngay ngắn thẳng hàng triến khai phòng ngự!
“Không xong rồi, chúng ra đã rơi vào vòng vây của đại quân Cuồng Phong Giới rồi!”
“A! Bọn chúng đã chuẩn bị từ trước, tới đây coi như xong rồi!”
“Con mẹ nó, thế này không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Chúng ta đêu mắc bây của tên tiếu tứ đó rồi!
Khi Diệp Viễn hạ lệnh, các võ giả trong Xích Quang Thành ai nẩy đều tưởng sẽ đập tan được đại quân của Cuồng Phong Giới.
Nhưng ai ngờ rằng, dường như đại quân của Cuồng Phong Giới đã chuấn bị từ trước, rất nhanh cả mấy vạn võ giả của Vô Biên Giới bị vây chặt.
Tình huống này nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn hắn, cho nên bọn hắn không khỏi cảm thấy bị Diệp Viễn chơi cho một vố, người nào người nấy không tiếc lời mắng nhiếc.
Rất nhanh, hai đại quân đã tiến vào trận giáp lá cà, võ giả Cuồng Phong Giới nhanh chóng chiếm thế chủ động.
Chiến lực của bọn họ mạnh vô cùng, hơn nữa lại áp đảo về số lượng, cho nên những võ giả của Vô Biên Giới nhanh chóng rơi vào cảm giác tuyệt vọng.
Bên trong lều chỉ huy, Đặng Thăng cười lớn nói: “Thượng Quan đại nhân đúng là tính toán hơn người, lại biết trong hai ngày này bọn chúng nhất định sẽ phá vây! Tiếp theo đây, những còn rùa rụt cổ của Xích Quang Thành cũng sẽ chịu chết dưới lưỡi đao của chúng ta mà thôi!”
Thượng Quan Lăng Vân cười nói: “Dựa vào sự thông minh của Diệp Viễn, quả nhiên sẽ không chịu ngồi yên chờ chết. Muộn nhất trong hai ngày tới Vân Dung đại nhân sẽ tới đây, nếu bọn chúng còn không sớm phá vây thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”
“Ha ha, với thực lực của chúng ta thì chỉ cần những kẻ này ra khỏi thành là sẽ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc sức cho chúng ta tuỳ ý chặt chém. Tên tiểu tử Diệp Viễn đó tưởng bản thân thông minh, tới cuối cùng không phải vẫn bại dưới tay Thượng Quan đại nhân hay sao?” Đặng Thăng cười đắc ý.