Nếu như đám yêu thú này ở cấp bậc cao hơn thì cũng không nói làm gì, nhưng bọn chúng chỉ mới là yêu thú cấp hai, Diệp Viễn chỉ cần ngưng tụ một ít cánh hoa, đã có thể giết chết bọn chúng trong nháy mắt.
Và quan trọng hơn, Thiên Lưu Phi Hoa còn là một loại võ kỹ mang tính liên tục, chỉ cần nguyên lực của Diệp Viễn không bị cạn kiệt, hắn có thể luôn duy trì được chiêu thức này.
Đương nhiên Quách Đào Quần cũng có loại võ kỹ có chiêu thức tương tự, nhưng chiêu thức này một là rất hao tốn nguyên lực, hai là cần thời gian phát động, không thích hợp để sử dụng.
Đối với đa phần mọi người trong Hạo Thiên Tháp lúc này, việc có thể xông lên tới tầng thứ hai là điều quan trọng nhất, đương nhiên đối với Quách Đào Quần cũng không ngoại lệ.
Trên cả chặng đường, Diệp Viễn luôn thi triển Thiên Lưu Phi Hoa nhưng tốc độ lại như khi không giao chiến với yêu thú.
Song với Quách Đào Quần, tốc độ của hắn sẽ bị chậm đi khi phải đương đầu nhiều yêu thú.
“Ha ha, ta nói huynh nhất định sẽ thua, mà huynh lại còn cố tình tự ngược. Được rồi, huynh lên tầng hai trước đi, ta đi thêm một lượt dưới tầng thứ nhất này đã.” Nói rồi, Diệp Viễn quay người bỏ đi.
Quách Đào Quần lặng người: “Tâng thứ nhất này còn có gì nữa đâu mà phải ở lại? Tâng thứ nhất này sớm đã bị thông quan vô số lần rồi, nếu như có cất giấu phần thưởng gì, thì cũng sớm bị người ta phát hiện. Nhưng tới tận bây giờ, cũng không có ai phát hiện ra phần thưởng gì.”
Diệp Viễn cười nói: “Không sao, đệ chỉ là cảm thấy hiếu kỳ thôi, huynh cứ đi trước đi.”
Nói rồi, Diệp Viễn biến mất trong đám yêu thú.
Quách Đào Quần tròn mắt nhìn Diệp Viễn chạy như bay vào trong đám yêu thú mà như chạy vào chốn không người.
Lúc này hắn mới biết tại sao tốc độ của Diệp Viễn lại có thể nhanh như vậy.
Đám yêu thú ớ đây không có ý thức của bản thân, điên cuồng tấn công các võ giả, nhưng bọn chúng lại không thể tới gần Diệp Viễn.
Từng đợt cánh hoa nhanh chóng lấy đi mạng sống của đám yêu thú.
“Hừ, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, quả nhiên không phải loại người phàm như ta có thể so sánh được!”
Một lúc lâu sau, Quách Đào Quần thớ dài một tiếng, quay người đi sâu vào phía bên trong của tầng thứ nhất.
Sau nửa ngày trời, trong một góc khuất ở tầng thứ nhất của Hạo Thiên Tháp, Diệp Viễn chợt mở to mắt.
“Những yêu thú này đều là một thể năng lượng huyền hoá, giết chết bọn chúng lại có thể lấy được loại năng lượng này! Hơn nữa loại năng lượng này có thể chuyển hoá thành nguyên lực, đủ để tăng cấp tu vi, điều này quả thật thần kỳ!” Diệp Viễn lẩm bẩm nói.
Ban đầu Diệp Viễn cũng không chú ý tới, nhưng trong lúc so tài với Quách Đào Quần, tuy Diệp Viễn giết một lượng yêu thú lớn nhưng lại không hao tổn một chút nguyên lực nào.
Sau khi giết chết những yêu thú đó, lại có một nguồn năng lượng cực kỳ nhỏ truyền vào trong cơ thể Diệp Viễn.
Những tia năng lượng này nhỏ bé đến mức không thể cảm nhận ra.
Nếu như không phải vừa rồi Diệp Viễn giết một lượng lớn yêu thú, mới tích thành một khối năng lượng nhỏ, bằng không bản thân hắn cũng không thể nào phát hiện ra.
Nhưng Diệp Viễn cũng không biết rốt cuộc loại năng lượng này có hại cho cơ thể hay không, vậy nên mới cáo biệt Quách Đào Quần, tìm một nơi ẩn náu để tra xét.
Hắn tiện tay tạo ra một trận pháp để những con yêu thú cấp hai đó không cách nào xông vào được, sau đó bắt đầu nghiên cứu về nguồn năng lượng nhỏ bé này.
Song trong lúc kiểm tra, với kiến thức của hắn mà lại không thể nhận ra đây là loại năng lượng gì!
Sau nhiều cố gắng nhưng không có kết quả, Diệp Viễn quyết dồn nguyên lực, định ép số năng lượng này ra khỏi cơ thể.
Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng, khi nguồn năng lượng này gặp phải nguyên lực thì “bùm” một cái liền hoà quyện vào trong nguyên lực.
Cú sốc này không phải chuyện nhỏ, Diệp Viễn vội vàng nghĩ cách để tách nguồn năng lượng vô danh này ra, nhưng sau khi nguồn năng lượng này hoà nhập vào nguyên lực, lại như ăn sâu bám rễ ở đó không thể nào tách ra.
Diệp Viễn đã thử mọi cách, nhưng không thể làm gì được nguồn năng lượng vô danh đó.
Nguồn năng lượng đó lại chỉ nằm yên trong hải nguyên lực của hắn, cũng không có cử động gì quá đáng, lúc này Diệp Viễn mới yên tâm hơn một chút.