Phí Minh Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt không thể tin được.
Ai cũng không ngờ Diệp Viễn sẽ nghĩ đến chuyện dùng cách như vậy tới cứu Giang Ngọc Đường.
"Người này can đảm thận trọng, thiên phú hơn người, thật đáng sợ!" Phí Minh Thiên khiếp sợ nói.
Ầm!
Ba luồng khí tức đáng sợ phóng lên cao, ba vị cường giả chân thần mai phục gần đó cuối cùng cũng lộ diện.
Ba người bao vây Diệp Viễn quanh, cũng không dám tiến lên.
Xung quanh ồ lên, lúc này bọn họ mới biết, vì để đối phó Diệp Viễn, phủ thành chủ đã điều động những ba cường giả Chân Thần.
Hơn nữa một người trong đó còn là Chân Thần tầng hai.
Nhưng ba vị cường giả chân thần này còn chưa có cơ hội ra tay, Dư Kình Tùng đã bị mang đi ngay dưới mí mắt bọn họ.
Loại thủ đoạn này quả là không thể tưởng tượng được.
Dư Kình Tùng bày thiên la địa võng muốn bắt Diệp Viễn, kết quả người không bắt được, ngược lại tự đưa mình vào lưới.
Ba vị cường giả chân thần trở thành vật trang trí.
"Tiểu tử, mau buông Kình Tùng ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!" Cường giả Chân Thần tầng hai kia nói.
Diệp Viễn liếc hắn ta như tên ngốc, thẳng tay tát Dư Kình Tùng một bạt tai.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, cả quảng trường đều có thể nghe rõ.
Không ít người đều kìm lòng không được, bất giác sờ lên mặt mình, giống như cái tát này là đánh lên mặt bọn họ vậy.
"Cái tát này là đánh cho Hải Đường!" Diệp Viễn thản nhiên nói, gương mặt vô cảm.
Tát một cái, một nửa khuôn mặt của Dư Kình Tùng đã sưng lên.
"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?" Miệng Dư Kình Tùng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy vẻ khó tin.
Bốp!
Đáp lại lão ta là cái tát thứ hai.
"Cái tát này là đánh cho Giang huynh! Hai cái tát này là tính lời, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi. Bây giờ, thả người ra." Diệp Viễn thản nhiên nói.
Mọi người nhìn Diệp Viễn, trên mặt toát lên vẻ sùng bái.
Thật khí phách!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật sự không thể tin được lại có người có thể chơi đùa cả phủ thành chủ trong lòng bàn tay cả.
Sự bình tĩnh này, thực lực này, cách xử lý nhẹ nhàng này chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể chơi nổi.
Hai cái tát đánh Dư Kình Tùng thành đầu heo.
Giang Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, dường như không quen biết.
Mấy trăm năm không gặp, thực lực của Diệp Viễn đã khủng bố đến trình độ như thế.
Sau khi nghe những lời của Dư Kình Tùng, Giang Ngọc Đường liền lo lắng rằng mình sẽ liên lụy đến Diệp Viễn.
Nhưng ai ngờ Diệp Viễn lại chơi như vậy, bắt Dư Kình Tùng làm con tin.
"Diệp Viễn, ngươi không chạy thoát được đâu!" Dư Kình Tùng mơ hồ nói.
"Có ngươi ở đây, sao tạ lại không chạy thoát được?" Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Thả... thả Giang Ngọc Đường rồi, nếu ngươi giết ta thì phải làm sao? Thả người cũng được, nhưng là ngươi phải thề với trời không sẽ không bao giờ giết ta!" Dư Kình Tùng nói.
Diệp Viễn gật đầu, nói: "Được!"
Diệp Viễn vốn không định giết Dư Kình Tùng, cũng biết không giết được.
Bắt lão ta chỉ là vì cứu Giang Ngọc Đường.
Rất nhanh, Diệp Viễn lập lời thề, khiến trong lòng Dư Kình Tùng buông lỏng.
"Thả... Thả người!" Dư Kình Tùng hạ lệnh nói.
Còng tay và xiềng chân và Giang Ngọc Đường được mở ra, lấy lại được tự do, cảm giác như đang nằm mơ vậy.