Ngay sau đó, Diệp Viễn xuất chiêu, cú đấm như cơn sóng lớp ập tới các Huyễn Linh!
Không ngờ lần đầu tiên kết hợp hai loại Truyền Dẫn chân ý và Chước Nhiệt chân ý lại có thể giúp cho uy lực của Viêm Động Sát tăng mạnh tới như vậy!
Cho dù trước mặt Diệp Viễn lúc này đều là các cường giả Hồn Hải cảnh tầng bốn, nhưng chỉ một quyền này lại có thể lập tức thối bay đối thủ!
Mười mấy Huyễn Linh ở phía trước gần như cùng lúc bị Diệp Viễn giết chết.
Còn những Huyễn Linh ở phía sau cũng bị thương ở mức độ nặng nhẹ khác nhau.
Song Diệp Viễn vẫn chưa có ý định dừng tay, ngay sau đó một quyền khác lại giáng xuống, tiếp tục hạ sát thêm mấy Huyễn Linh khác.
Lúc này chỉ còn lại một vài Huyễn hoặc của Linh sau hai quyền vừa rồi.
Sắc mặt Khoái Lương không khỏi trở nên trắng bệch khi chứng kiến cảnh tượng này…
Diệp Viễn lại có thể mạnh hơn khi đương đầu với đối thủ càng mạnh sao?
Bởi Khoái Lương biết rất rõ thực lực các huynh đệ của mình!
Mặc dù là như vậy, nhưng bọn họ vẫn chịu thua thiệt trước Diệp Viên!
Chỉ với hai quyền vừa rồi cũng đã đủ để bọn họ sợ chết khiếp.
Quá mạnh!
Lẽ nào tên tiểu tử này không có giới hạn sao?
Tất cả bọn họ đều là cường giả Hồn Hải Cảnh tầng bốn, nó nól lên điều gì chứ?
Nói rằng đám Hồn Hải tầng bốn bọn họ lại không thể đối phó lại được một Diệp Viễn mới chỉ Hoá Hải tầng năm!
Hơn nữa khi bọn họ ở cảnh giới Hồn Hải tầng bốn thì lại không hề có cảm ngộ ý cảnh như hiện tại.
Hai quyền này của Diệp Viễn đã chứng tỏ cho bọn họ biết thế nào gọi là cường đại!
Khoái Lương nhìn về phía Diệp Viễn, đột nhiên cười lớn nói: “Ha ha ha, đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng Hạo Thiên Tháp cũng đã đón được một thiếu niên thú vị như vậy! Diệp Viễn, ngươi làm tốt lắm! Ba tầng cuối cùng trong Hạo Thiên Tháp mới là quan trọng nhất. Ngươi phái cố gắng, đừng để ta thất vọng!”
Nói rồi, Khoái Lương hoa kiếm lên một cái, tự cắt vào cổ mình.
Những Huyễn Linh khác thấy vậy cũng lần lượt rút kiếm tự vẫn theo!
Chỉ một thoáng sau nhóm người của Khoái Lương lại được phục sinh, lần nữa xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn chắp tay nói: “Đa tạ Khoái đại ca!”
“Ha ha, tạ gì chứ? Trong thế giới của võ giả trước giờ không có sự thương hại, chỉ có thực lực! Nếu như ngươi không đủ mạnh thì làm sao đủ tư cách để ta nhìn ngươi bằng con mắt khác chứ? Võ giả tới Hạo Thiên Tháp nhiều vô số, nhưng không có mấy người có tư cách để ta phải nói nhiều như vậy đâu. Còn ngươi thì lại khác. Được rồi, ngươi tới không gian truyền thừa đi!” Khoái Lương nói.
Diệp Viễn gật đầu đáp lại: “Cáo từ!”
“Qua rồi! Lại đúng là có thể vượt qua được rồi! Tâng thứ bảy! Tâng thứ bảy
‘a . III
rồi!
Không khí bên ngoài Hạo Thiên Tháp lập tức sôi sục!
Tâng thứ bảy!
Đây đúng là thành tích sáng tạo nên lịch sử!
Lục Lâm Phong lên tới tầng thứ bảy cũng đã là chuyện cách đây cả mấy nghìn năm rồi, từ lúc đó tới nay vẫn chưa có ai có thể lên được tới tầng thứ bảy này.
Hơn nữa cũng không ai dám nhắc tới thực lực của Lục Lâm Phong.
Sau cả mấy nghìn năm, lại có một Đại Diễn Chân Quân xuất hiện sao?
Vượt lên tầng thứ bảy, cũng chính là nói Diệp Viễn đã lọt vào top năm trong cả vạn năm nay!
Một vạn năm, có biết bao thiên tài xuất hiện, nhưng cũng lại có biết bao tên tuổi bị chìm vào dòng sông lịch sử?
Có thể lọt vào top năm thiên tài trong cả vạn năm nay, sự vinh hạnh này khiến bao người hằng mơ tới.
“Mau xem kìa! Các người mau xem kìa! Tên của Diệp Viễn lại phát sinh biến hóa rồi!”
Phía trên luồng sáng, hai chữ “Diệp Viễn” màu vàng chói loá, dần dần được một vầng sáng màu tím bao phủ lên.