“Ha ha ha… có lý, có lý!”
Mọi người đều cười to.
“Có điều hôm nay, Diệp Tông Sư vẫn là vì chúng ta, mới khiến cho tam đại Thiên Tôn xin lỗi với toàn thành!” Có võ giả trải qua trận chiến kia, lệ nóng vòng quanh.
“Nhớ ngày đó, thật sự là như ở trong mơ. Lúc này, tam đại Thiên Tôn này ở trong mắt chúng ta, chính là thần linh trên trời, ép cho tất cả chúng ta không thở nổi. Nhưng mà bây giờ, một câu của Diệp Tông Sư, đã khiến bọn họ cúi đầu xưng thần! Thân ở Thiên Ưng, lấy đó làm vinh quang!”
Trong bất giác, tầm mắt của võ giả của Thiên Ưng cũng cao hơn rất nhiều.
Vốn dĩ trong mắt mọi người Thiên Tôn là sự tồn tại vô vùng thần bí, đã trở thành bình thường.
Bọn họ đều hiểu, không phải bọn cường đại mà là Diệp Tông Sư cường đại.
Một câu nói kia, khơi dậy tất cả cảm giác tán đồng của mọi người, đám người giơ cao cánh tay hô to lên.
“Thân ở Thiên Ưng, lấy đó làm vinh quang!”
“Thân ở Thiên Ưng, lấy đó làm vinh quang!”
“Thân ở Thiên Ưng, lấy đó làm vinh quang!”
…
Một ngày này, tam đại Thiên Tôn đứng trước mặt mọi người xin lỗi, Nam giới chấn động.
Hư không chấn động, mấy nữ tử trẻ tuổi tiên khí bồng bềnh chậm rãi đi ra.
Nữ tử cầm đầu, áo trắng như tuyết, tuy không phải mỹ nữ, nhưng cũng rất có dung mạo, chỉ là hai đầu lông mày hiện lên một tia ngoan lệ, khiến cho người ta có loại cảm giác muốn sống thì đừng đến gần.
Mấy người đưa mắt nhìn về phía xa, một tòa thành trì cỡ lớn đột nhiên xuất hiện, rất to lớn.
“Tầm sư tỷ, đây chính là hoàng thành Thiên Ưng trong miệng tiểu sư muội đi? Không ngờ được chỉ là một tòa hoàng thành, mà lại hùng vĩ như vậy!” Một sư muội đáng yêu bên cạnh nữ tử áo trắng nói.
Người được tiểu sư muội kia nhắc tới trong mắt nàng hiện lên một tia khinh thường và trào phúng.
Tầm sư tỷ bĩu môi, khinh thường nói: “Chỉ là một tòa hoàng thành, mà làm xa hoa như vậy, người chủ sự sẽ là một kẻ hám danh, không có thành tích gì. Hừ! Nói đến tiện nha đầu kia ta liền tức, nếu như không phải do nàng, chúng ta cũng không phải vượt qua Thông Thiên Sơn, từ Bắc giới chạy đến Nam giới.”
Sư muội đáng yêu cười nói: “Tiện nha đầu kia tự cho mình là có Huyền m Thần Thể nên không để đại sư tỷ vào mắt. Sư phụ đối với nàng ân trọng như núi, nàng không nghĩ tới hồi báo, còn để sư tỷ muội chúng ta vượt vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này bắt người, thật là đáng chết! Chờ bắt được ý trung nhân của nàng ta, thì phải thu thập một phen một bước.”
Tầm sư tỷ không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: “Đi thôi, vào trong thành rồi nói sau. Trước tiên thăm dò tình hình của tiểu tử kia, không được đánh rắn động cỏ, để chạy mất thì không tốt.”
Một nhóm năm người đi vào hoàng thành Thiên Ưng.
Đi vào thành, năm người mới phát hiện sự phồn hoa của hoàng thành Thiên Ưng không thua kém gì một đế đô bình thường, điều này khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
So với nhân số võ giả ở nơi này, tòa thành trì không chỉ không lớn mà còn là quá nhỏ.
“Tầm sư tỷ, đây quả thật chỉ là một tòa hoàng thành nho nhỏ sao? Tại sao ta có cảm giác, nơi này còn phồn hoa hơn so với đế đô bình thường?” Sư muội đáng yêu kia nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói.
Tầm sư tỷ nhíu nhíu mày, nói: “Tiệm thuốc ở đây san sát, đan đạo thịnh vượng, nhìn trông có vẻ là một thành địa đan đạo. Nha đầu kia từng nói, tiểu tình lang của nàng là một Luyện Dược Sư, xem ra đúng rồi. Phía trước có một tửu lâu, chúng ta đi qua đó hỏi thăm một chút.”
Mấy người đi vào một gian tửu lâu, tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Đợi tiểu nhị tới, sư muội đáng yêu liền vội vàng hỏi: “Tiểu nhị, ta thấy dường như hoàng thành Thiên Ưng các ngươi rất nhiều Luyện Dược Sư.”
Tiểu nhị nghe thấy, không khỏi vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Mấy vị cô nương là từ nơi khác tới đúng không? Ha ha, hoàng thành Thiên Ưng chúng ta là thánh địa đan đạo đứng đầu Nam giới. Nếu như các ngươi muốn cầu đan, vậy thì đến đúng nơi rồi.”
Mấy người sư muội nghe vậy, không khỏi “phốc phốc” cười một tiếng.